16

Hơn một tháng sau, cuối cùng cũng có thể gỡ thạch cao trên tay Chu Dục Trạch ra, tôi cùng cậu ấy đến bệnh viện.

Chu Dục Trạch bước vào phòng chẩn đoán, một mình tôi ở ngoài đợi cậu ấy. Nhưng cánh cửa bên cạnh đột nhiên mở ra, đúng lúc Cố Đình Chiêu vừa tháo thạch cao bước ra.

Tôi định vờ như không thấy, nhưng Cố Đình Chiêu lại đi thẳng đến, ngồi xuống bên cạnh tôi.

"Hiểu Hiểu, chúng ta nói chuyện chút đi. Anh bảo đảm đây là lần cuối cùng."

Thấy tôi không trả lời, Cố Đình Chiêu cúi đầu, tiếp tục độc thoại: “Thời gian này, anh đã suy nghĩ rất nhiều, ngày nào cũng sống trong đau khổ. Cuối cùng, anh vẫn không quên được biểu cảm đau lòng khi em rời đi.

"Anh cảm thấy rất hối hận vì đã làm tổn thương em nhiều như vậy."

"Giờ anh mới nhận ra, thật ra anh sớm đã yêu em rồi. Nhưng anh vẫn luôn cố chấp cho rằng người anh yêu là Nguyễn Tâm."

"Em đối xử với anh càng tốt, anh càng lo lắng sẽ mất em. Vậy nên, anh mới cố tình sỉ nhục em; chỉ có như vậy mới chứng minh được em sẽ không bao giờ rời xa anh và anh mới có cảm giác an toàn. Xin lỗi em, Hiểu Hiểu, anh biết anh có lỗi với em rất nhiều."

Nói đến đây, hắn nghẹn ngào.

"Hiểu Hiểu, chúng ta quay lại, được không?"

Tôi nhìn dáng vẻ tiều tụy của hắn: "Tôi cảm thấy lời xin lỗi của anh không đủ chân thành, hay là anh quỳ xuống cầu xin tôi đi."

Cố Đình Chiêu im lặng.

"...Nếu như anh quỳ, em có thể cho anh một cơ hội nữa không?"

"Có lẽ tôi sẽ suy xét."

Cố Đình Chiêu cắn chặt môi, thần sắc rất bối rối.

Cuối cùng, hắn không nói gì và quỳ xuống.

Tôi không nhịn được cười thành tiếng, cúi người vỗ vỗ vào mặt hắn: "Khi chia tay, anh kêu tôi đừng giống như con chó đến vẫy đuôi trước mặt anh. Không ngờ câu này lại ứng nghiệm lên người anh nhỉ."

"Hôm nay nhìn thấy bộ dạng đáng thương này của anh thật sự khiến tâm trạng tôi vui vẻ đấy."

"Thú thực với anh, từ trước đến giờ tôi chưa từng yêu anh. Tôi chỉ xem anh như người thay thế của Tùy Sách mà thôi. Ngoại trừ gương mặt này ra, trên người anh chẳng còn ưu điểm gì cả."

"Những tổn thương mà anh mang đến cho tôi, không phải chỉ một câu xin lỗi đơn giản và một cái quỳ là có thể bù đắp. Cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh."

Tôi lấy điện thoại ra, cho hắn xem từng bức ảnh thân mật.

Tôi nhẹ nhàng thả quả bom cuối cùng xuống Cố Đình Chiêu: "Người tình trong mộng và anh em tốt của anh đã lén lút ở sau lưng anh từ lâu rồi. À, đúng rồi, cô ta đã mang thai đấy."

Tôi đứng lên, đá một cước lên lồng ngực Cố Đình Chiêu. Còn Cố Đình Chiêu sắc mặt tái nhợt, đờ dại nằm trên mặt đất, trông như một con cá chết.

"Cố Đình Chiêu, mọi sự phản bội đều do anh tự chuốc lấy."

Chu Dục Trạch đẩy cửa bước ra từ phòng chẩn đoán, nhìn thấy Cố Đình Chiêu, liền "xì" một tiếng.

17

"Anh phế liệu, sao lại thành phế liệu thật rồi?"

Gần đây phải trải qua quá nhiều chuyện, còn hoàn toàn buông bỏ được Cố Đình Chiêu khiến tôi như thể được tái sinh vậy.

Tôi lại quay về căn nhà cũ. Mặc dù nơi này đã bị máy móc phá hủy đến mức không thể nhận ra nữa nhưng tôi vẫn quen thuộc con đường này và tìm thấy phần còn sót lại của tòa nhà nơi tôi và Tùy Sách từng sống cùng nhau.

Trong khe hở của những mảnh ngói, tôi phát hiện những chấm trắng ló ra. Là những bông hoa cúc nhỏ trắng như tuyết, chúng đung đưa trong gió như những chiếc lông vũ mà thiên thần đánh rơi.

Sâu thẳm trong tim, tôi cảm nhận được một ngầm hiểu linh mẫn.

Tùy Sách, có phải hoa cúc đang nói thay lòng anh không?

Buổi tối, tôi mơ thấy mình và Tùy Sách quay lại sinh nhật năm tôi mười tám tuổi.

Chúng tôi đã cùng nhau ăn tối dưới ánh nến, tôi tinh nghịch lấy bánh kem bôi lên đầy mặt anh ấy.

Anh ấy chỉ mỉm cười, nhìn tôi với vẻ cưng chiều rồi nhẹ nhàng đeo vòng ngọc vào tay trái tôi.

Chúng tôi cùng nhau đi dạo trên cầu.

Đứa bé chìm trong nước trên thực tế bị bố mẹ la rầy, mang ra xa khỏi bờ sông. Mà Tùy Sách cũng không mất mạng vì cứu đứa bé đó.

Thật là tốt.

Tôi và Tùy Sách nắm tay nhau, cùng ngắm ánh đèn đường rực rỡ của thành phố phản chiếu trên dòng sông.

Không biết qua bao lâu, tôi nghe thấy tiếng Tùy Sách dịu dàng gọi tên mình. Tôi mới phát hiện bóng dáng Tùy Sách đang dần mờ đi.

Tôi vô cùng sợ hãi, muốn giữ lấy anh. Anh xoa nhẹ đầu tôi.

Anh nói: "Hiểu Hiểu, anh đã lưu lại trong ký ức của em quá lâu rồi. Hãy tiến về phía trước nhé!"

Tùy Sách biến thành từng điểm sáng. Tôi muốn dùng tay bắt lấy nhưng chúng đã bị làn gió thổi bay mất.

Tôi tỉnh giấc.

Ngoài cửa sổ vẫn là màn đêm. Hóa ra giấc mộng đẹp dài như vậy lại chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi trong hiện thực.

Đêm nay, tôi lại mất ngủ.

18

Theo lời anh trong giấc mơ, tôi thử bắt đầu một cuộc sống mới.

Việc kinh doanh của tiệm cà phê ngày càng tốt, tôi dự định thuê một mặt bằng lớn hơn. Tôi cũng nhận được hồi âm về việc tài trợ cho các em gái miền núi trước đây, bèn lên danh sách và chuẩn bị tiếp tục quyên góp.

Cuối tuần cũng vô cùng bận rộn. Tôi dần yêu thích những chuyến đi du lịch một mình, mà Chu Dục Trạch cũng xung phong tình nguyện làm tài xế cho tôi.

Thỉnh thoảng, tôi cũng cùng Chu Dục Trạch tham gia cuộc thi đua xe của đội cậu ấy. Khi tự lái, Chu Dục Trạch sẽ giảm tốc độ xuống rất chậm, nhưng trên đường đua, cậu ấy luôn là tay đua số một với tốc độ nhanh nhất và vững nhất.

Ngày tháng cứ trôi qua đơn giản như vậy. Tôi tận hưởng bầu không khí yên bình này.

Thời tiết dần nóng lên. Trong ngày hè oi bức hôm đó, Chu Dục Trạch hẹn tôi ra ngoài.

Tôi không ngờ rằng "điều ước nhỏ" mà cậu ấy nói khi sửa được chiếc vòng cho tôi chỉ là muốn tôi cùng cậu ấy đến công viên giải trí để chơi một vòng.

Tôi ngồi trên taxi, nghe một bản tin đang được lặp đi lặp lại trên đài phát thanh.

"Con trai của chủ tịch tập đoàn Cố Thị dùng dao đâm bị thương người khác trên đường phố, cấu thành tội cố ý gây thương tích và bị kết án hai năm tù giam. Được biết, vụ việc có liên quan đến tranh chấp tình cảm."

Tài xế thở dài: "Thằng nhóc này điên nặng rồi."

Tôi phụ họa: "Đúng thế."

Vừa xuống xe, tôi đã nhìn thấy Chu Dục Trạch.

Cậu ấy cao ráo, ngoại hình vừa sáng sủa vừa đẹp trai, cực kỳ bắt mắt giữa đám đông.

Cậu vẫy tay, vui vẻ chạy về phía tôi, đưa cho tôi một quả bóng bay có hình chú gấu nhỏ: "Chị ơi, tặng chị này!"

Tôi quấn nó vào ngón tay.

Quả bóng lắc lư trong gió, bay theo chúng tôi như một cái đuôi nhỏ.

Chu Dục Trạch luôn mồm gọi “chị”, vừa cầm ô che nắng cho tôi vừa đứng xếp hàng mua vé.

Tôi thấy cậu ấy định chạy đi mua kem thì vội cản lại: "Không phải đã bảo hôm nay tôi đi chơi với cậu à? Cậu đừng chạy tới chạy lui vì tôi nữa."

Mồ hôi ướt đẫm trán nhưng Chu Dục Trạch không để tâm, cười nói: "Đều là việc em nên làm cho chị mà."

Cậu ấy nhìn vào vòng quay mặt trời, vẻ mặt đầy mong chờ nhìn tôi: "Chị ơi, chúng ta ngồi vòng quay đó nhé!"

"Được."

19.

Bước vào khoang của vòng quay mặt trời thì lập tức có thể tách ra khỏi sự ồn ào của thế giới bên ngoài. Đồng thời, trong không gian nhỏ hẹp này chỉ còn lại tôi và Chu Dục Trạch.

Tôi có linh cảm rằng Chu Dục Trạch có chuyện quan trọng muốn nói với tôi.

Vòng quay từ từ lên cao. Chu Dục Trạch ngồi bên cạnh tôi, lấy thứ gì đó từ trong balo ra.

Đó là một con gấu đồ chơi cũ, nhưng rất sạch sẽ, có thể thấy chủ nhân giữ gìn nó rất kỹ.

“Chị, chị vẫn còn nhớ nó chứ?”

“Đây là quà lưu niệm năm trước của khu vui chơi à? Lúc ấy chị có làm việc ở đó.”

Chu Dục Trạch nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, Hạ Chí năm ngoái, chị đã tặng em món đồ chơi này.”

Cậu cụp mắt, thần sắc lộ vẻ cô đơn.

“Em được mang về nhà họ Chu từ trại trẻ mồ côi. Lúc đó, em đã nhận thức được mình là con rơi.”

“Không có tình thân như tưởng tượng, chỉ có lục đục, đấu đá nhau.”

Chu Dục Trạch ngẩng mặt lên cười với tôi.

“Em cãi nhau với bọn họ rồi bỏ đi, tâm trạng rất tệ. Nhưng em rất may mắn vì gặp được chị ở đây. Chị tặng em quà kỷ niệm, còn nói em đừng buồn, đến khu vui chơi thì phải vui vẻ.”

“Từ rất lâu rồi, chị giống như ánh mặt trời chữa lành cho em.”

Tình cảm của Chu Dục Trạch nồng nhiệt mà thẳng thắn, sự mong chờ thể hiện rất rõ ràng.

Tôi nhẹ giọng nói: “Trái tim của chị đã thuộc về một người rồi, có lẽ một đời cũng không thể quên.”

“Em biết chứ. Chiếc vòng ngọc của chị là người đó tặng đúng không? Không sao cả, cũng giống như chiếc vòng gấu nhỏ mang ở tay phải cũng rất tốt. Chỉ cần trong tim chị có một vị trí nhỏ nhoi dành cho em thì em mãn nguyện rồi.”

“Chị chữa lành cho em, em cũng muốn bảo vệ chị suốt quãng đời còn lại.”

“Chị, em thích chị từ rất lâu rồi. Chị có thể cho em cơ hội theo đuổi chị được không?”

Tôi đột nhiên nghĩ đến, hình như mỗi lần tôi lạc lõng, Chu Dục Trạch đều dùng cách riêng của mình để bảo vệ tôi.

Thật ra, em đã bảo vệ chị rất nhiều lần rồi.

Lúc này, vòng quay mặt trời lên đến điểm cao nhất.

Tôi tháo quả bóng hình chú gấu nhỏ trên vòng tay, buộc vào cổ tay phải của cậu.

“Như thế này thì tay phải của chúng ta đều có một chú gấu nhỏ rồi.”

“Sau này xin chỉ dạy nhiều hơn nhé.”

(HẾT)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play