13
Vì cần nghỉ ngơi nên sinh nhật tuổi hai mươi ba của Chu Dục Trạch chỉ có thể trải qua ở bệnh viện.
Tôi không biết nên tặng quà gì cho cậu ấy. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng tôi quyết định tự tay làm một cái bánh kem.
Chu Dục Trạch cực kỳ vui vẻ. Cậu ấy chụp ảnh cái bánh rất nhiều lần khiến tôi ngại ngùng: “Đừng chụp nữa, đây là lần đầu tiên chị làm nên vẫn chưa đẹp lắm.”
“Đối với em, đây là món quà quý giá nhất rồi.”
Chu Dục Trạch trân trọng lấy một cái hộp trang sức từ trong túi ra.
“Chị, em tự làm cái này đấy. Đã muốn tặng chị từ lâu rồi nhưng trước giờ vẫn chưa có cơ hội.”
Tôi mở hộp ra. Một chiếc vòng bạch kim nằm lặng lẽ bên trong, ở giữa còn có một chú gấu nhỏ đang phát sáng.
“Sinh nhật của em mà, sao lại tặng quà cho chị?”
Chu Dục Trạch nhìn tôi, mắt sáng lấp lánh: “Hôm nay, em nhận được thật nhiều lời chúc phúc. Em cảm thấy rất vui vẻ nên muốn tặng chị hết thảy may mắn này.”
“Chiếc vòng ngọc vẫn mang ở tay trái, còn cái vòng này thì đeo bên tay phải. Chị, như vậy là được mà, phải không?”
Sự săn sóc của Chu Dục Trạch như cơn mưa xuân tỉ mỉ tưới mát trái tim tôi.
Tôi gật đầu.
“Tốt quá! Em muốn tự tay đeo cho chị.”
Dù còn đang bó bột nhưng Chu Dục Trạch vẫn kiên trì dùng cái tay còn có thể hoạt động lóng ngóng đeo vòng cho tôi.
14
[Truyện được đăng tại pa:ge f.b: Gương Này Lành Không?]
Chu Dục Trạch nói bánh kem phải uống với nước ngọt mới hợp, nhưng tôi nghiêm khắc từ chối ý kiến đó. Tôi kiên quyết ra ngoài mua nước suối cho cậu, song lại phát hiện mình hoàn toàn không biết tiệm bán nước trà ở đâu.
Tôi nhìn bản đồ rồi đi vòng quanh hành lang bệnh viện.
Không ngờ lại gặp người quen.
Nguyễn Tâm đang tranh cãi kịch liệt với bác sĩ, có điều khoảng cách xa quá nên tôi không nghe rõ họ đang nói gì.
Sau đó, một người đàn ông bước đến ôm cô ta vào lòng, còn Nguyễn Tâm thì thân mật dựa vào vai gã.
Tôi cực kỳ kinh ngạc. Người đàn ông này trông rất quen mắt. Gã là bè bạn thân cận nhất bên cạnh Cố Đình Chiêu, cũng là người đăng dòng tin “hoan nghênh chị Tâm Tâm về nước” trong vòng bạn bè.
Chuyện gì thế này? Chị dâu yêu em trai?
Tôi trốn trong góc, lén lút chụp một bức ảnh.
Khi ngẩng đầu nhìn bảng tên khoa, tôi không khỏi hít sâu một hơi.
15
“Khoa phụ sản”.
Tôi trở thành một thám tử, phát hiện sở thích đặc biệt của Nguyễn Tâm và người đàn ông đó là hẹn hò ở quán nước.
Nguyễn Tâm luôn than phiền với gã rằng thái độ của Cố Đình Chiêu rất khác thường, đối xử với cô ta cũng lạnh nhạt. Hơn nữa, Cố Đình Chiêu còn có xu hướng bạo lực khiến cô ta thật sự sợ hãi.
Mà gã tay sai đắc lực này cũng đã bất mãn với Cố Đình Chiêu từ lâu. Gã nói mình ghét điệu bộ ngang ngược của hắn.
Sau khi sỉ vả Cố Đình Chiêu, hai người thường ôm hôn nhau thắm thiết.
Tôi cũng biết được chân tướng sự việc ở khoa sản ngày hôm đó từ cuộc nói chuyện của họ.
Có một hôm, Cố Đình Chiêu uống say bí tỉ, lại bắt đầu nói những lời ác độc với Nguyễn Tâm đúng lúc gã tay sai bước đến. Thấy Nguyễn Tâm khóc, gã bèn ân cần dỗ dành.
Tình ái dâng trào, hai người cùng đi thuê phòng.
Cho đến khi mang thai đứa trẻ trong một lần nọ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT