Mục Thanh từ ngoài mở cửa bước vô thấy cô đang nằm đau đớn dưới sàn liền lo lắng nói: “ Chi Nhi nàng làm sao vậy, Chi Nhi nàng có nghe ta nói không?!.”
Tĩnh Chi mở hai mắt ra ngước lên nhìn thấy Mục Thanh, cô liền chỉ về phía tủ ở đầu giường rồi nói: “ Lọ...lọ thuốc ở trong tủ…lấy hộ ta!.”
Mục Thanh liền vội vàng đi tới mở tủ ra lấy rồi đổ ra tay mình mội viên,đi tới đỡ Tĩnh Chi ngồi dậy sau đó đút viên thuốc cho nàng.
Tĩnh Chi sau khi nuốt viên thuốc nàng bình tĩnh quay người qua nhìn Mục Thanh, hai hàng nước mắt rơi xuống.
Tĩnh Chi nhìn chàng liền lạnh lùng nói: “ Mục Thanh…Tứ sư đệ!!.”
Mục Thanh nghe xong thì ngơ ngác nhìn nàng, rồi làm rơi lọ thuốc sau đó đáp lại: “ Tĩnh Chi…nàng…nàng nhớ lại rồi sao?.”
Tĩnh Chi ngước mắt lên nhìn vào mắt Mục Thanh lạnh lùng trả lời “ Đúng!.”
Mục Thanh vội vàng giải thích: “ Chi Nhi nàng nghe ta nói lúc đó không phải như nàng nghĩ đâu?!.”
Tĩnh Chi vừa khóc vừa hét lên: “ Vậy phải là như nào, vậy ngươi nói cho ta biết thế nào mới là không phải, chả lẽ ngươi ép ta uống thứ thuốc đó để quên hết tất cả đã xảy ra giữa ngươi và ta cũng là không phải hay sao?!.”
Tĩnh Chi ngồi dưới đất la hét chửi mắt trước mặt Mục Thanh rồi vừa khóc vừa nói, liên tục đánh chàng: “ Vì sao ngươi lại đối xử với ta như thế, vì sao lại nói dối ta, vì sao lại giấu ta nhiều chuyện như thế chứ, vì sao lại lợi dụng ta, ngươi có biết là ta thật sự rất hận ngươi không, ngươi có biết suốt mấy năm nay những kí ức đó, nhưng cơn đau đầu đó liên tục dày vò ta từng ngày từng ngày hay không?!.”
Mục Thanh nhìn nàng đau khổ như thế, lòng chàng cũng đau theo, chàng ôm cô vào lòng rồi nói: “ Tĩnh Chi ta xin lỗi muội, là ta sai, là ta ban đầu không nên ép muội uống loại thuốc đó, ta biết muội rất hận ta, nhưng mà ta mong muội có thể tha thứ cho ta có được không?!.”
Tĩnh Chi nhìn chàng rồi khóc nức nở rồi đẩy Mục Thanh ra lạnh lùng nói: “ Mục Thanh à, không thể nữa rồi…tất cả hiểu lầm giữa chúng ta thật sự quá nhiều rồi, ngươi mau rời khỏi đây đi tránh để người khác nhìn thấy lại hiểu lầm mối quan hệ giữa chúng ta!!.”
Mục Thanh đứng dậy đôi mắt đau lòng nhìn Tĩnh Chi, chàng cố bước tới nhưng Tĩnh Chi đứng dậy đẩy chàng ra khỏi phòng mình rồi đóng mạnh cửa phòng lại, Tĩnh Chi đau lòng ngồi dựa lưng vào cửa khóc lớn, Mục Thanh ngồi xuống chạm vào nàng sau cánh cửa, nước mắt chàng rơi xuống.
Thời gian quay về lúc Mục Thanh và Tĩnh Chi xảy ra hiểu lầm, lúc đó Mục Thanh còn là tứ đệ tử của Nguyệt Lãng Cóc ở Thanh Hà.
Mục Thanh vào năm bảy tuổi bị bệnh nặng được phụ thân mình đưa tới trước Nguyệt Lãng Cóc rồi đặt chàng nằm ở đó, còn mình thì quay người rời đi, Mục Thanh lúc đó may mà được Mạc Khúc và Tĩnh Chi đang đi ra khỏi cóc phát hiện, Mạc Khúc từ lúc đó đã cứu và chữa bệnh cho chàng sau đó nhận chàng làm đồ đệ, vào khoảnh khắc đó là lần đầu tiên cả hai gặp nhau và cũng vào thời khắc đó Mục Thanh và Tĩnh Chi đã có tình cảm với nhau.
Hai người cùng nhau lớn lên, cùng nhau tập luyện võ công, cùng nhau học y thuật, cùng nhau ca múa và đánh đàn.
Cả hai đã sống rất vui vẻ, hạnh phúc cho đến khi vào năm Tĩnh Chi mười tám tuổi thì cả hai đã xảy ra chuyện, trong một lần cả hai người cùng nhau thực hiện nhiệm vụ.
Cả hai người cùng nhau thực hiện nhiệm vụ ở Bắc Dung, Tĩnh Chi và Mục Thanh đang ẩu đả đánh nhau với kẻ địch, khăn che mặt của Mục Thanh bị chém rách, sau đó chàng liền bị kẻ địch đầu nhận ra, hắn liền nói: “ Thật không ngờ đại thiếu gia nhà Mục tướng quân Bắc Dung lại là người của Nguyệt Lãng Cóc!.”
Mục Thanh nghe thấy liền tức giận chạy dùng một nhát kiếm giết chết tên đó.
Tĩnh Chi cũng đã giết hết những tên còn lại, nàng chạy tới đứng bên cạnh ngơ ngác nhìn chàng rồi tức giận quay người rời đi, Mục Thanh thấy vậy liền đuổi theo nàng.
Trong lúc chàng đang đuổi theo Tĩnh Chi thì có một đám áo đen từ đâu chạy tới.
Những người đó liền quỳ xuống bái kiến Mục Thanh: “ Bái kiến đại thiếu gia, thiếu gia đại tướng quân ra lệnh cho chúng tôi đón người trả về và giết những người bên cạnh ngài!.”
Tĩnh Chị nghe xong thì ngạc nhiên quay qua nhìn Mục Thành, Mục Thanh liền lạnh lùng đáp lại: “ Cô ấy là người của ta, cho dù là ai cũng không được đụng vào cô ấy!.”
Tên đứng đầu trong đám bịt mặt đó nói: “ Vậy thì xin thứ lỗi cho thuộc hạ, thuộc hạ không thể làm trái lời của đại tướng quân.
Giết cô ta! không được làm thiếu gia bị thương!!.”
Những tên áo đen đó xông lên liên tục nhắm tới Tĩnh Chi, Mục Thanh cũng chạy tới giúp cô, Mục Thanh cố gắng cầm chân bọn họ lại, Tĩnh Chi liền nhân cơ hội chạy thoát, cô bị đuổi dồn tới vách núi, trên người cô toàn là vết thương, Mục Thanh từ xa bay tới đứng trước mặt Tĩnh Chi vào vệ nàng.
Tĩnh Chi nhìn Mục Thanh rồi bật cười nói: “ Ha ha, thật không ngờ huynh lại giấu ta nhiều chuyện như vậy, nay lại còn sai người muốn giết ta.
Mục Thanh ta hỏi huynh rốt cuộc huynh còn giấu ta bao nhiêu chuyện nữa cơ?!.”
Mục Thanh quay lại nhìn Tĩnh Chi rồi vội vàng giải thích: “ Chi Nhi huynh thật sự không biết chuyện này, huynh thật sự không biết phụ thân mình lại sai người tới giết muội!!.”
Hai hàng nước mắt nàng rơi xuống, Tĩnh Chi đau lòng nói: “ Mục Thanh rốt cuộc vì sao huynh lại giấu thân phận của mình để vào Nguyệt Lãng Cóc, rốt cuộc huynh có ý đồ gì?!.”
Tên đứng đầu của kẻ áo đen liền bước lên nói: “ Nếu cô đã thắc mắc như thế thì để ta nói cho cô biết, thiếu gia chính là mật thám do tướng quân đưa vào Nguyệt Lãng Cóc để truyền tin cho Bắc Dung, cũng chính thiếu gia là người đưa tin cho tướng quân về kế hoạch chiến đấu của Thanh Hà vào hai tháng trước!.”
Mục Thanh liền hét lớn: “ Ngươi câm miệng cho ta!.”
Tĩnh Chi nghe xong thì nước mắt liên tục rơi xuống, nàng ngạc nhiên nhìn chàng rồi lạnh lùng nói lớn: “ Cứ để hắn nói đi chứ, huynh sợ gì mà không để hắn nói tiếp chứ.
Ta vẫn luôn thắc mắc vì sao quân Bắc Dung lại biết rõ bắt bày binh của Thanh Hà, thì ra là huynh, thì là huynh, thì ra là huynh hại chết tỷ tỷ, thì ra bao nhiêu năm nay là huynh lợi dụng ta...vì sao chứ, vì sao chứ...Nguyệt Lãng Cóc đối xử không tốt với huynh sao?!.”
Mục Thanh liền tiến tới giải thích: “ Tĩnh Chi muội nghe ta nói, đây là kế hoạch của cha ta, ta vốn không ngờ ông ấy lại làm như vậy.
Chi Nhi ta cũng không ngờ lần đầu tiên gặp muội thì ta lại thích muội, tấm lòng của ta là thật, tình cảm ta dành cho muội cùng là thật, ta chưa bao giờ muốn lừa dối muội!!.”
Mục Thanh càng tiến tới thì Tĩnh Chi càng lùi về sau, nàng lùi tới mép vách núi, nàng đau lòng vừa khóc vừa hét lớn: “ Vì sao chứ, ta thật không ngờ, người mà ta yêu sâu đậm nhất lại là người gián tiếp hại chết tỷ tỷ ta.
Nếu cha huynh đã muốn giết ta thì thành toàn cho ông ta!!.”
Tĩnh Chi nói xong thì mỉm cười ngã người về phía sau, nàng chìm mình vào đám sương mù rơi xuống vách núi, Mục Thanh vội vàng nhảy xuống theo nàng, chàng cố gắng bắt lấy tay Tĩnh Chi rồi ôm lấy nàng, Mục Thanh nhìn nàng với ánh mắt si tình nói: “ Chi Nhi ta đã từng nói rồi, chúng ta có chết thì cùng chết có sống thì cùng sống, nếu muội chết ta cũng chết theo muội!.”
Cả hai cùng nhau rơi xuống vách núi, đám áo đen ở trên hoảng hốt nói: “ Mau kêu thêm người, bằng mọi giá phải cứu được thiếu gia!!.”
Sau khi cả hai người được tìm thấy và được đưa về Mục gia, Mục Thanh hét lớn “ Tĩnh Chi” rồi bật dậy nhìn thấy cha mình đang ngồi ở ghế điềm tĩnh uống trà.
( Mục Kiên - Lão Tướng Quân)
Mục Thành liền đứng dậy đi tới quỳ trước mặt Mục Kiến và nói: “ Phụ thân vì sao người phải làm như vậy, chả phải trong thư người đã hứa với con là sẽ không đụng vào người của Nguyệt Lãng Cóc hay sao?!.”
Mục Kiên nhẹ nhàng bỏ chén trà xuống rồi lạnh lùng nói: “ Mục Thanh, bao nhiêu năm không gặp, con thật sự coi đó là nhà của mình rồi sao, ta đưa con vào Nguyệt Lãng Cóc làm mật thám chứ không phải là để con vui vẻ chơi bời ở đó, có phải con ở đó lâu đến nỗi mà quên thân phận của mình luôn rồi phải không?!.”
Mục Thanh nhìn ông rồi cầu xin: “ Phụ thân con cầu xin người đừng giết muội ấy mà, con cầu xin người!.”
Mục Kiên đứng dậy lạnh lùng đáp: “ A Thanh à, cô ta đã biết thân phận thật của con và đã biết quá nhiều chuyện của chúng ta, phụ thân không thể không giết cô ta được!.”
Giọt nước mắt trên khóe mắt Mục Thanh rơi xuống, chàng liền lạnh lùng nói: “ Thế chi bằng người giết luôn con đi!.”
Mục Kiên sau khi nghe Mục Thanh nói vậy thì tức giận quay lại tát Mục Thanh một cái mạnh: “ Con đừng có ép ta!.”
Mục Thanh đôi mắt đau khổ quay đầu nhìn Mục Kiên nói: “ Là người đang ép con đó phụ thân.
Con đồng ý với điều kiện của người, còn sẽ quay trở về thừa kế chức vụ của người, con sẽ khiến muội ấy quên hết tất cả, nhưng con chỉ cần người hãy tha cho muội ấy!!.”
Mục Kiên nhìn chàng rồi đáp: “ Được, vậy thì hãy khiến cô ta quên hết đi!.”.