Trước giờ thành hôn Thanh Dung hôm đó đi tới phủ của Tử Diệp gặp chàng, nàng ăn mặc xinh đẹp đi tới gặp chàng, Tử Diệp thẫn thờ như người một ngồi ngay bật cầu thang ở trong phòng thổi sáo, Thanh Dung nhẹ nhàng bước vô đi về phía chàng, nhẹ nhàng mỉm cười đứng trước mặt chàng cúi xuống sờ vào má chàng.
Tử Diệp nhìn thấy nàng thì liền vui vẻ cười lấy tay mình đặt lên tay nàng đang sờ mặt mình rồi nói: “ Dung Nhi...Dung Nhi ta biết nàng sẽ không bỏ ta lại một mình đâu!.”
Thanh Dung mỉm cười rồi dịu dàng nói: “ Tử Diệp, ta…yêu chàng!.”
Tử Diệp nghe xong nhìn nàng mỉm cười đáp lại: “ Nàng nói cái gì, nói lại một lần nữa có được không?.”
Thanh Dung không trả lời mà hôn chàng, sau đó buông ra nhân lúc chàng không để ý Thanh Dung lấy chiếc khăn tay có thuốc mê từ tay áo ra rồi hất nhẹ qua mặt chàng, Tử Diệp vô tình hít phải thuốc mê, chàng mơ mơ hồ hồ dần dần nhắm hai mắt lại rồi nằm xuống, Thanh Dung đi tới giường lấy gối để Tử Diệp nằm, Thanh Dung mỉm cười rồi dịu dàng hôn lên trán Tử Diệp, nước mắt nàng rơi xuống má chàng.
Thanh Dung về phủ thay đồ một bộ hỷ phục màu đỏ tươi được họa tiết được thuê vàng chỉ vàng thiết kế tinh xảo và rất cao quý, nàng ngồi trước gương trang điểm xinh đẹp, mái tóc dài của nàng được búi lên, từng cây trâm được cài lên, những cây trâm tua rua được cài lên, nàng đội mũ phượng có tua rua tre mặt nhìn rất xinh đẹp, Băng Nhi dùng đôi tay khéo léo của mình vẽ cho nàng một bông hoa đào nhỏ lên trán, rồi lấy son giấy đưa tới môi nàng.
Sau khi chuẩn bị xong nhìn Thanh Dung thật sự rất xinh đẹp, nàng nhẹ nhàng cầm cây quạt lên, chiếc quạt màu đỏ trang trí rất đẹp.
Cửa phòng được mở ra, Thanh Dung nhẹ nhàng bước ra, tà y phục dài thướt tha, Thanh Dung đi ra cánh cửa phủ nhìn nhìn từ góc nghiêng Thanh Dung thật sự rất xinh đẹp, ánh mắt của nàng lạnh lùng.
Băng Nhi đỡ Thanh Dung lên chiếc xe ngựa rất sang trọng.
Khắp hoàng cung được quấn bằng lụa đỏ, được trang trí hoành tráng, Thanh Dung nhẹ nhàng bước lên từng bậc cầu thang để lên chính điện, Dung Thành đứng trên chính điện đợi nàng, Thanh Dung vừa bước qua cửa điện thì tất cả mọi người ai cũng ngạc nhiên trước vẻ đẹp khuynh thành khuynh nước của cô, Dung Thành nhìn thấy nàng thì mỉm cười vui vẻ, chàng đi tới đưa tay ra trước mặt Thanh Dung để nàng đặt tay lên, Thanh Dung nhìn chàng do dự một hồi rồi đưa tay mình đặt lên tay chàng, cả hai nắm tay nhau cùng bước trên thảm đỏ tiến vào điện, Dung Thành thì vui vẻ cười hạnh phúc, Thanh Dung thì lạnh lùng không nở một nụ cười nào trên mặt, Lục Đình và Thanh Dao thì nhìn nhau cười trong hạnh phúc sung sướng.
Công công đứng nói lớn: " Uống rượu hợp cẩm!.”
Nô tài bưng rượu ra cho hai người, cả hai cầm lên uống.
Công Công lại nói: “ Giờ lành đã đến, nhất bái thiên địa.
Nhị bái cao đường.
Phu thê giao bái.
Lễ thành!!."
Thanh Dung nguyên ngày hôm đó đã không nở một nụ cười nào.
Tử Diệp trong cơn hôn mê tỉnh dậy, chàng liền hoảng hốt ngồi dậy chạy nhanh tới hoàng cung thì nghe tiếng chuông đánh lễ đã thành, Tử Diệp nghe thấy thì ngơ ngác, đứng yên không nhúc nhích, nước mắt chàng rơi xuống, Mục Thanh đi tới nhìn chàng.
Tử Diệp ngồi như kẻ mất hồn nói rồi chàng hét lên: “ Vì sao…vì sao đến cuối cùng ta vẫn không giữ được nàng bên cạnh ta!!.”
Thanh Dung đêm đó ngồi yên trong phòng ở Khang Nghi Điện (cung điện của Dung Thành), xung quanh phòng đâu cũng là màu đỏ tươi, Dung Thành từ ngoài cửa đi vào chàng bước tới đứng trước mặt nàng, cầm lấy cây quạt trên tay nàng đặt xuống bàn trên đầu giường.
Dung Thành dịu dàng nói với Thanh Dung: “ Đêm nay nàng cứ ngủ trên giường đi, ta sẽ ngủ dưới đất.”
Thanh Dung lạnh lùng nhìn Dung Thành rồi nói: “ Không cần phải vậy đâu, chàng cứ lên giường mà ngủ, dù gì chúng ta cũng là phu thê rồi, nếu thiếp đã chọn chàng là phu quân của mình thì cả đời này chàng mãi mãi là phu quân của thiếp!.”
Dung Thành nghe xong thì mở to mắt nhìn Thanh Dung, buổi tối đến cả hai nằm trên giường ngủ mỗi người quay về một hướng khác nhau, cả căn phòng chìm trong yên lặng.
Tĩnh Chi dịu dàng đi tới đứng ở hành lang trong cung, nàng mỉm cười nhìn lên bầu trời đầy sao, những chòm sao chen chúc nhau ở trên bầu trời rộng lớn, Tĩnh Chi nhìn với đôi mắt chứa đầy sự đau khổ, nàng đưa bàn tay lên trời như muốn nắm lấy những ngôi sao đó.
Mục Thanh đứng ở đằng sau định đi lên thì nhìn thấy Lâm Vũ bước tới, chàng liền thu chân lại đứng nhìn nàng từ đằng sau.
Lâm Vũ nhẹ nhàng nói với Tĩnh Chi: “ Sao giờ này muội còn chưa đi ngủ nữa, muộn rồi.”
Tĩnh Chi dịu dàng đáp lại: “ Muội nhớ mọi người, muội muốn gặp họ, ca…huynh thấy chứ, họ đang ở trên đó mỉm cười nhìn chúng ta đó!.”
Lâm Vũ nhìn lên trời rồi mỉm cười: “ Đúng, họ đang nhìn chúng ta, tất cả mọi người ở trên đó đang dõi theo chúng ta!.”
Nụ cười trên má Tĩnh Chi liền dần dần mất, nước mắt ở hai hàng mi rơi xuống nàng dịu dàng nói: “ Ca, huynh có thấy không?.
Ngày hôm nay muội ấy đã không nở một nụ cười nào cả, hôm nay là ngày trọng đại của muội ấy…vốn dĩ muội ấy nên cười trong vui vẻ và hạnh phúc chứ, nhưng muội ấy đã không cười dù chỉ là một lần!!.”
Mục Thanh nghe thấy những gì Tĩnh Chi nói khuôn mặt buồn bã quay người rời đi, Lâm Vũ đứng bên cạnh nhìn Tĩnh Chi rồi đi tới ôm nàng vào lòng.
Tĩnh Chi khóc lớn nói: “ Vì sao...vì sao chúng ta lại thành như này, vì sao tất cả mọi chuyện lại thành ra như vậy chứ?!!.”
Thanh Dung và Dung Thành đang ngủ thì đột nhiên nghe động, Thanh Dung nằm yên nhẹ nhàng đặt tay mình xuống eo, tên thích khách đó liền nhẹ nhàng từng bước đi tới giường định cầm kiếm giết Thanh Dung, nhưng lại bị nàng lấy kiếm chặn lại, Thanh Dung và Dung Thành nhanh chân bước xuống giường.
Thanh Dung cùng Dung Thành giao đấu với tên thích khách đó một hồi, Dung Thành nhân cơ hội hắn không để ý, nhanh tay định vạch khăn che mặt của tên đó ra, nhưng người đó nhìn thấy chàng muốn cởi khăn che mặt của mình xuống thì liền quay người giữ lấy khăn che mặt rồi chạy đi.
Thanh Dung liếc mắt nhìn thấy vết sẹo nhỏ ở sau tai của tên sát thủ đó, cô liền ngơ người ra.
Sáng hôm sau hai người vào cung diện thánh, hai người đi tới cung Tĩnh Hòa Các dùng bữa.
Thanh Dao mỉm cười vui vẻ nhìn cả hai người.
Thanh Dung đột nhiên hỏi: “ A Tỷ, Minh Lãng đâu rồi sao muội không thấy huynh ấy?.”
Thanh Dao mỉm cười đáp lại: " À Minh Lãng nói với tỷ là muốn chuẩn bị một quà cho muội."
Minh Lãng từ ngoài bước vô khuôn mặt cố tình tỏ ra vui vẻ, đi tới, Thanh Dung quay người lại nhìn chàng, Minh Lãng đi tới cầm tay nàng lên rồi đặt món quà lên tay Thanh Dung, dịu dàng nhìn nàng nói: "Dung Nhi đây là…cây trâm ngọc do chính tay huynh khắc cho muội, là của hồi môn huynh cho muội, cứ coi như là một người ca ca tặng muội, huynh mong muội có thể sống vui vẻ hạnh phúc…!.”
Thanh Dung ngước mắt nhìn Minh Lãng rồi cúi xuống mở chiếc hộp ra nhìn thấy một cây trâm ngọc vô cùng đẹp.
Minh Lãng nhìn Thanh Dung rồi cười, sau đó quay qua nhìn Dung Thành nói: “ Dung Thành, ta mong ngươi có thể chăm sóc tốt cho Thanh Dung, ngươi nhất định không được làm muội ấy buồn hay khóc, nếu không ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!!.”
Dung Thành vui vẻ quay qua nhìn Thanh Dung rồi đáp lại: "Huynh yên tâm, Lý Dung Thành ta hứa với huynh là cả đời này mãi mãi sẽ không phụ nàng ấy, sẽ không khiến nàng ấy phải rơi một giọt lệ!."
Minh Lãng nghe xong thì nhìn Thanh Dung với ánh mắt dịu dàng vui vẻ nhưng lại có một chút đau lòng.
Thời gian trôi qua cũng đã bốn tháng, suốt bốn tháng qua Tử Diệp nhốt bản thân trong phủ của mình không chịu bước khỏi căn phòng dù là một bước.
Bụng của Thanh Dao của dần dần lớn.
Luân Nguyệt sau ngày hôm đó cô đã sống ẩn mình sống ở một thôn Hạ Hi, đó là một thôn quê nhỏ cách không xa kinh thành, Luân Nguyệt đang ngồi nhặt rau ở ngoài sân thì có vị nương tử nhà bên cạnh cầm một rổ trứng và rau đi tới đặt lên bàn.
(Hương Tẩu - Người của thôn Hạ Hi)
Hương tẩu vui vẻ nhìn Luân Nguyệt rồi nói: “ Nguyệt Nhi, đây là trứng mà gà nhà ta mới đẻ và rau, ta thấy đồ ăn của cô cũng sắp hết nên mang qua cho cô một ít, cô đó đang mang thai không được làm việc nặng đâu, phải biết chăm sóc cho mình, có gì thì cứ qua nhà kiếm ta.
Luân Nguyệt mỉm cười đáp lại: “ Đa tạ Hương tẩu, sau này có gì ngon thì tỷ cứ để ở cho mấy đứa nhỏ ăn, tỷ mang nhiều như thế một mình muội làm sao ăn hết được chứ!.”
Hương tẩu quay qua nhìn Luân Nguyệt rồi nói: “ Được được nghe cô, nhớ chăm sóc tốt cho mình và đứa bé đó, ta phải về nấu ăn cho bọn nhỏ và phu quân đây.”
Hương tẩu nói xong liền quay người đi, Luân Nguyệt mỉm cười sờ vào chiếc bụng đã bốn tháng của mình, ánh mắt cô hiền dịu nhẹ nhàng nói: "Con à, con nhất định phải bình an chào đời, mẫu thân thật sự rất mong tới ngày con chào đời, không biết con sinh ra có giống với chàng ấy hay không?!."
Luân Nguyệt nhìn lên trời rồi nói: “ Minh Lãng, thiếp thật sự rất nhớ chàng!!.”
Tĩnh Chi ở trong phủ công chúa, nàng đang ngồi trong phòng mình giã thuốc thì đột nhiên nhức đầu hoa mắt sau đó liền có những kí ức quen thuộc hiện lên trong đầu mình, Tĩnh Chi đau đớn chịu không nổi cô chống tay lên sàn rồi nằm xuống sàn chỉ biết ôm đầu trong đau đớn, những hình ảnh đó, những kí ức đó cứ càng ngày càng hiện rõ ràng trong đầu, Tĩnh Chi chịu không nổi liền hét lớn lên..