<> 1

Tình yêu là linh hồn của nàng thơ, nếu mất đi khả năng yêu thì y sẽ chết.

Lần đầu tiên Cố Trầm Hồng gặp Quản Đồng là ở biệt thự của Cố Giang.

Năm đó cậu mười lăm tuổi, cha mẹ cậu thường xuyên vì công việc mà phải ở nước ngoài dài ngày, Cố Trầm Hồng còn là thằng nhóc không biết phân biệt muối và đường, nếu cứ vẽ tranh mà không có ai nhắc nhở, chắc chắn đến giờ cơm cũng không biết đường ăn, cha mẹ rất lo lắng cho sinh hoạt của Cố Trầm Hồng sau khi họ rời đi.

Thuê bảo mẫu cũng lo, gửi bạn bè lâu ngày cũng không tiện, nên suy đi tính lại, họ quyết định gửi Cố Trầm Hồng cho chú Cố Giang của cậu.

Thực ra Cố Trầm Hồng chẳng gặp người chú này được mấy lần, Cố Giang không tỏ ra quan tâm dư thừa với cậu, Cố Trầm Hồng cũng chẳng cảm thấy quan hệ huyết thống giữa bọn họ có gì quan trọng với Cố Giang.

Cậu thực sự không hiểu tại sao cha mẹ cậu lại cho rằng Cố Giang có thể chăm sóc cậu thật tốt.

Cố Giang là một dị nhân trong nhà họ Cố, hắn là một doanh nhân, nhìn không hợp gì với nhà họ Cố dòng dõi thư hương, khi còn trẻ hắn không muốn đi theo con đường của ông bà Cố Trầm Hồng, ngoan cố lựa chọn "vào đời", đợt đó quan hệ gia đình trở nên xích mích, vài năm nay mới dịu đi một chút.

Có lẽ cha mẹ cậu vẫn còn quá truyền thống, luôn cảm thấy người thân đáng tin cậy hơn việc thuê bảo mẫu.

Vì vậy Cố Giang đưa cậu về biệt thự của mình, ở nơi đó Cố Trầm Hồng gặp Quản Đồng.

Lúc Cố Trầm Hồng nhìn thấy Quản Đồng, Cố Giang đang dẫn cậu vào trong sân. Quản Đồng đứng trên ban công cúi xuống nhìn bọn họ, Cố Giang ở dưới lầu xa xa gọi tên y "Quản Đồng", Quản Đồng mỉm cười vẫy tay chào, gió cuốn áo sơ mi y lên, như một con chim trắng đậu trên lan can, muốn bay vào vòng tay Cố Giang.

Cố Giang dẫn Cố Trầm Hồng vào nhà, Quản Đồng chạy xuống lầu, mỉm cười chào Cố Giang, y chỉ gật đầu chào Cố Trầm Hồng, ánh mắt lại trở về Cố Giang, trong mắt có cảm xúc nóng bỏng, giống như ánh nắng thiêu đốt giữa mùa hè chiếu lên đại địa rộng lớn.

Lúc đó Cố Trầm Hồng chưa hiểu đó là gì, mặc cho ngọn lửa trong mắt Quản Đồng bén lên vạt áo cậu.

Chỉ khi ngòi bút của Cố Trầm Hồng chạm vào đôi mắt đó trên canvas, cậu mới hiểu nó là gì.

Đó là yêu, tình yêu không sợ hãi, đủ để nhấn chìm người khác, thậm chí thiêu hủy chính mình.

Cố Trầm Hồng và Quản Đồng vẫn rất hòa hợp. Tuy lúc đó Quản Đồng có phần nổi tiếng nhưng dù sao y cũng là ca sĩ, ngoại trừ khoảng thời gian phát hành album hơi bận rộn, chứ bình thường y cũng ít lịch trình. Mà Cố Giang có chức vụ cao, công việc cũng nhiều, không thể là người chăm sóc ba bữa một ngày cho Cố Trầm Hồng, nên chuyện này rơi vào tay Quản Đồng.

Quan hệ giữa Cố Trầm Hồng và Quản Đồng không có gì đặc biệt, dù sao Quản Đồng cũng không cần tận tay chăm sóc Cố Trầm Hồng, Cố Giang có dì giúp việc, Quản Đồng chỉ cần ăn cơm với cậu, rồi thỉnh thoảng trò chuyện mấy câu.

Cố Giang chưa bao giờ giới thiệu với Cố Trầm Hồng về quan hệ giữa hắn và Quản Đồng, chỉ nhắc đến tên của Quản Đồng, kêu cậu gọi Quản Đồng là "Anh Đồng".

Nhưng cử chỉ của họ thân mật không hề che giấu, khi Cố Giang về nhà sẽ ngoắc Quản Đồng qua, ôm hôn y, giống như bất kỳ cặp đôi đang yêu nhau nồng nhiệt nào, không hề kiêng kỵ Cố Trầm Hồng.

Những lúc như thế này, ngọn lửa trong mắt Quản Đồng càng trở nên mãnh liệt và hỗn loạn, y thân mật ôm Cố Giang, tựa sát nhau trò chuyện, tán gẫu về những chủ đề vặt vãnh. Thỉnh thoảng ngửi thấy mùi nước hoa quá ngọt ngào trên người Cố Giang hay dấu son môi trên cổ áo, lửa trong mắt y sẽ hơi nhạt đi, nhưng lại bùng lên dưới lời giải thích hời hợt hay cái hôn dỗ dành của Cố Giang.

Cố Trầm Hồng không xa lạ gì với cộng đồng người đồng tính, giới nghệ thuật khá cởi mở nên cậu đã gặp rất nhiều. Cố Giang vốn đã lệch lạc, mối quan hệ giữa hắn với Quản Đồng không khiến Cố Trầm Hồng ngạc nhiên.

Khi Cố Giang đi vắng, Quản Đồng viết nhạc, Cố Trầm Hồng vẽ tranh, không ai làm phiền ai. Nhưng Cố Trầm Hồng vẫn luôn nhớ đến đôi mắt của Quản Đồng, cậu thường kìm lòng không đặng đi tới trước cửa phòng nhạc, tiếng nhạc phát ra từ khe hở nơi cánh cửa khép hờ, lắng nghe Quản Đồng chơi đàn. Những câu hát vấn vương kia giống như đôi mắt của Quản Đồng, ngậm một thứ gì đó nóng bỏng.

Đôi khi Quản Đồng yêu cầu Cố Trầm Hồng nghe những bài hát do y viết, mặc dù Cố Trầm Hồng không thường nghe những bài nhạc thịnh hành, nhưng xúc cảm nghệ thuật vẫn tràn lan.

Quản Đồng không chút giấu giếm, từng giờ từng khắc, từng nơi đều không thèm khống chế mà để những cảm xúc ấy lan tràn ra.

Y yêu Cố Giang, cho dù khi ấy Cố Trầm Hồng vẫn ngây thơ, chưa hiểu hết chữ "yêu" nặng nề, nhưng cậu vẫn biết Quản Đồng yêu Cố Giang một cách không hề dè dặt.

Cố Trầm Hồng không nhịn được mà cứ ngắm nhìn đôi mắt Quản Đồng.

Đôi mắt đó có thể dễ dàng thu hút Cố Trầm Hồng chìm sâu, nhưng dường như chúng không có loại ma lực đó đối với Cố Giang.

Đó là điều duy nhất khi đó Cố Trầm Hồng không hiểu lắm, tại sao ánh mắt Cố Giang nhìn Quản Đồng chưa bao giờ có cảm xúc như Quản Đồng nhìn Cố Giang. Vì vậy, khi nhìn sự ngọt ngào của bọn họ, câu luôn cảm thấy quái dị, giống như chỉ có Quản Đồng rơi sâu vào đầm lầy mật ngọt, còn Cố Giang vẫn sạch sẽ đứng trên bờ.

Hơn một năm sau khi Cố Trầm Hồng ở nhà Cố Giang, Cố Giang và Quản Đồng vẫn khá hòa hợp, dù thỉnh thoảng Quản Đồng sẽ giận dỗi Cố Giang vì những scandal tình ái trên các tờ báo lá cải, nhưng phần lớn thời gian họ đều giống như những cặp đôi bình thường, không có gì đặc biệt.

Nhưng Cố Trầm Hồng luôn cảm thấy quan hệ giữa Cố Giang và Quản Đồng giống như tòa lâu đài cát không có nền móng, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Cuối cùng thì ngày ấy cũng đến.

Một ngày nọ, Cố Giang phải nhập viện vì bệnh dạ dày, Quản Đồng lo lắng cho hắn, chu đáo nấu cháo và hỏi Cố Trầm Hồng có muốn cùng y đi thăm Cố Giang không.

Cố Trầm Hồng đi theo.

Cậu đi sau Quản Đồng, nhìn Quản Đồng sững sờ ở cửa, chỉ kịp nhìn thấy tàn ảnh của một cơ thể trần truồng cùng tiếng Cố Giang tức giận hét "Cút ra ngoài", cậu vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Quản Đồng giống như một con búp bê vô hồn, ngơ ngác rời khỏi bệnh viện.

Cố Trầm Hồng đi theo Quản Đồng, gọi tên y, nhưng Quản Đồng không hề trả lời, trong tay vẫn cầm hộp cháo được nấu tỉ mỉ, bước đi vô định, tựa như không biết mình đang đi đâu. Cố Trầm Hồng nắm lấy tay Quản Đồng, gọi: "Anh Đồng!"

Quản Đồng quay người lại, Cố Trầm Hồng nhìn thấy ánh lửa đã tắt trong mắt y.

Khi ấy Cố Trầm Hồng mới hiểu được hóa ra quan hệ giữa Cố Giang và Quản Đồng là như vậy, cũng hiểu được vì sao lâu đài trên cát kia lại sụp đổ, thế nhưng vì còn quá trẻ nên cậu vẫn chưa định nghĩa được rõ nguyên nhân.

Mãi về sau, Cố Trầm Hồng mới hiểu được nguyên nhân, cũng hiểu được điều mà Quản Đồng lúc đó không hiểu: Yêu không có nghĩa là được yêu.

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play