/Nghe nói yêu còn đáng sợ hơn thói xấu, hút thuốc lá cũng có hại, như phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn/
Hoàng Vĩ Văn /Trần Dịch Tấn <>
Báo cáo khám sức khỏe năm nay của Mạnh Hà Xuyên được gửi tới.
Hắn có thân hình cường tráng, nhìn có vẻ khỏe mạnh hơn Diệp Thầm, nhưng trên thực tế thì hắn có nhiều vấn đề hơn Diệp Thầm, vì lịch làm việc hỗn loạn cộng với những thói quen xấu như hút thuốc nên chức năng cơ thể của hắn không được tốt cho lắm, bị bệnh đã đủ đáng sợ rồi.
Cách đây không lâu Mạnh Hà Xuyên bị viêm phổi, phải nằm viện mấy ngày, ngay cả Cừu Lộ Mang luôn muốn bóc lột hắn 24/24 cũng phải nhịn đau cho hắn nghỉ vài ngày, hủy giúp hắn mấy chương trình tạp kỹ không quan trọng, để hắn nghỉ ngơi một thời gian.
Diệp Thầm cầm báo cáo khám sức khoẻ của hắn, đọc kỹ từ đầu đến cuối, sau đó nói: "Cai thuốc."
Mạnh Hà Xuyên hút thuốc đã lâu, tuy không đến mức nghiện nhưng cũng khó mà bỏ được, rất lệ thuộc vào nó.
Hắn học hút thuốc từ năm mười lăm tuổi, khi đó hút rất ít bởi vì không có tiền. Sau khi bước vào làng giải trí, khoảng thời gian thức khuya quay phim cực kỳ buồn chán, hắn không thích vị đắng của cà phê và trà, khi buồn ngủ, hắn bắt đầu dùng khói thuốc như một công cụ nâng cao tinh thần, dần trở thành thói quen không bỏ được nữa.
Vì sợ ảnh hưởng tới Diệp Thầm, Mạnh Hà Xuyên không hút thuốc trước mặt anh, nên Diệp Thầm không để ý tới việc hắn hút thuốc khá nhiều. Báo cáo khám sức khỏe cho thấy bệnh hô hấp mãn tính của Mạnh Hà Xuyên ngày càng trầm trọng, bác sĩ đã đưa ra lời khuyên rõ ràng cho người khám nên giảm bớt hoặc ngừng hút thuốc.
Mạnh Hà Xuyên nhớ nhung quá khứ tự do của hắn, mỉm cười cầm lấy báo cáo khám sức khỏe nhét vào ngăn kéo, "Làm gì đến mức ấy, hút thuốc có gây ra những bệnh này đâu."
Diệp Thầm lặng lẽ nhìn hắn, trong mắt lộ ra vẻ áp bức hiếm thấy chứng tỏ đây là một quyết định không thể nhượng bộ. Mạnh Hà Xuyên đành phải thay đổi chiến lược: "Nghe nói cai thuốc rất khó chịu, hơn nữa em cũng quen rồi..."
Sau khi dùng ánh mắt tạo áp lực, Diệp Thầm lại chủ động hôn lên môi Mạnh Hà Xuyên, "Không sao, anh giúp em."
Dưới lời khuyên nửa cứng rắn nửa mềm mại của Diệp Thầm, hành trình cai thuốc của Mạnh Hà Xuyên bắt đầu.
Bỏ thuốc lá nói thì dễ nhưng thực hiện lại rất khó, Mạnh Hà Xuyên hút thuốc đã lâu, mỗi khi buồn chán hay mệt mỏi đều sẽ tìm thuốc lá.
Mặc dù Mạnh Hà Xuyên đang trong kỳ nghỉ nhưng Cừu Lộ Mang không để hắn hoàn toàn nhàn rỗi, hắn phải giao lưu với người hâm mộ trên mạng, chơi trò chơi trực tiếp với bạn bè trong ngành, còn phải đọc kịch bản.
Trong số đó, đọc kịch bản có lẽ là điều nhàm chán nhất đối với Mạnh Hà Xuyên. Hắn chẳng phải học sinh, đọc kịch bản trên phim trường là một chuyện, đọc kịch bản ở nhà lại là một chuyện khác, Cừu Lộ Mang nói rằng vẫn còn một khoảng thời gian trước khi việc casting và quay kịch bản này bắt đầu, kêu Mạnh Hà Xuyên nghiên cứu kịch bản thật kỹ.
Mạnh Hà Xuyên ngồi phịch xuống ghế sofa, cứ nghĩ là lại ngáp dài, theo bản năng muốn hít chút khói thuốc để giải tỏa mệt mỏi.
Diệp Thầm đang làm việc trên máy tính ở bên cạnh, vừa đọc tài liệu mới được gửi từ phòng kế hoạch, vừa ghi chép một số nhận xét. Anh thấy Mạnh Hà Xuyên lục lọi trên bàn và ngăn kéo, liền hỏi hắn đang tìm cái gì.
"Thuốc lá."
Lời vừa ra khỏi miệng, Mạnh Hà Xuyên mới nhớ ra mình đang cai thuốc lá. Sau khi đặt kế hoạch cai thuốc lá, Diệp Thầm đã lục soát mọi ngóc ngách trong nhà nơi Mạnh Hà Xuyên cất thuốc, thậm chí còn tịch thu cả bật lửa.
Mạnh Hà Xuyên đành phải rút tay về, cầm lấy kịch bản ngồi lại bên cạnh Diệp Thầm, dựa vào vai Diệp Thầm, vòi vĩnh anh như trẻ con: "Anh ơi, anh cho em hút một điếu được không?"
Diệp Thầnm tiếp tục gõ bàn phím, miễn nhiễm hoàn toàn với sự nũng nịu của Mạnh Hà Xuyên, bình tĩnh nói: "Không."
"Nhưng em buồn ngủ quá, không đọc nổi kịch bản nữa. Anh ơi, một điếu cũng không được sao?"
"Không được," Diệp Thầm vẫn nhìn màn hình máy tính, như sợ nếu thấy khuôn mặt Mạnh Hà Xuyên thì sẽ mềm lòng, "Nếu buồn ngủ thì đi ngủ đi."
"Giờ ngủ thì sớm quá, nửa đêm sẽ tỉnh lại. Lâu vậy rồi em không hút thuốc, lấy một điếu làm phần thưởng nhé anh?"
"Không."
Vở kịch này đã diễn ra rất nhiều lần trong hai ngày qua. Mấy lần trước có thể khiến Diệp Thầm đỏ mặt bất lực, nhưng hiện tại lại hoàn toàn không có tác dụng.
Thấy thủ đoạn này thất bại hoàn toàn, Mạnh Hà Xuyên thay đổi kế hoạch, hắn vòng tay qua eo Diệp Thầm, che lấy bàn tay đang gõ bàn phím của Diệp Thầm, vuốt ve mập mờ, khiến Diệp Thầm không thể gõ phím như bình thường được nữa. Môi hắn lướt trên cần cổ Diệp Thầm như chuồn chuồn nước, hơi thở quanh quẩn bên tai Diệp Thầm: "Không được thật ạ?"
"Không... Không thể." Diệp Thầm hơi thở dốc.
Diệp Thầm bị hơi thở của hắn quấy rầy, một màu hồng lan từ cổ đến tận tai, màu hồng dần dần đậm hơn, biến thành màu đỏ động lòng người. Mạnh Hà Xuyên nhìn vết đỏ đang lan dần trong mắt hắn, quên mất mình vừa cầu xin Diệp Thầm cái gì, hắn ngậm lấy vành tai nóng rực của Diệp Thầm, khẽ thủ thỉ vào tai anh: "Thế em muốn một phần thưởng khác, có được không?"
Giọng nói của hắn tựa như một cơn gió ấm nóng, nóng đến mức khiến Diệp Thầm không khỏi rụt cổ lại, chiếc laptop suýt trượt khỏi đầu gối, Diệp Thầm tiếp lời hắn theo bản năng, nghiêng đầu hỏi: "Phần thưởng gì?"
Mạnh Hà Xuyên cầm máy tính xách tay của Diệp Thầm đặt lên bàn, dùng sức kéo eo Diệp Thầm, khiến Diệp Thầm nửa ngồi trên đùi mình, hắn hơi ngẩng đầu nhìn Diệp Thầm, nói: "Anh đoán xem?"
Tay hắn đã vén vạt áo Diệp Thầm lên, móc lấy đầu lưỡi của Diệp Thầm, không cho anh cơ hội trả lời nữa.
[......]
Mạnh Hà Xuyên hôn lên môi anh, nuốt lấy hơi thở và giọng nói anh, Diệp Thầm hóa thành một hồ nước xuân trong lòng hắn, tràn đầy xuân sắc, dịu dàng vô hạn.
Đó là phần thưởng chỉ thuộc về Mạnh Hà Xuyên.
Cuối cùng, cánh tay mềm nhũn của Diệp Thầm không còn giữ được vai Mạnh Hà Xuyên nữa, anh chỉ có thể gục xuống vai Mạnh Hà Xuyên, mệt đến mức không nói được lời nào, nhưng Mạnh Hà Xuyên lại hài lòng với phần thưởng.
Hắn hài lòng ôm Diệp Thầm dựa vào ghế sô pha, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ Diệp Thầm, Diệp Thầm vẫn chìm trong dư vị tính ái, cơ thể hơi nhạy cảm, run rẩy dưới sự động chạm của hắn, nhưng chỉ còn sức véo nhẹ cánh tay Mạnh Hà Xuyên.
Mạnh Hà Xuyên mặc cho anh nhéo, giọng nói mang theo ý cười: "Giờ em không buồn ngủ tý nào, cũng không thèm thuốc, em rất thích phần thưởng này."
Hắn không buồn ngủ nữa, nhưng Diệp Thầm lại rất buồn ngủ, đôi mắt anh dần nhắm lại, nhưng vừa nhắm lại cố gắng mở ra. Anh uể oải lẩm bẩm: "Còn chưa đọc xong bản kế hoạch..."
Mạnh Hà Xuyên dịu dàng hôn lên môi anh, "Giờ anh đọc làm gì nữa? Anh còn yêu cầu nhân viên thức dậy làm thêm giờ sao? Có phải quá vô nhân đạo không?" Hắn vỗ nhẹ lên lưng Diệp Thầm, "Đi ngủ thôi, mai rồi xem."
Diệp Thầm hoàn toàn nhắm mắt lại, ngủ ở trên vai Mạnh Hà Xuyên.
Từ đó trở đi, dường như Mạnh Hà Xuyên đã tìm ra một phương pháp cai thuốc lá vô cùng hiệu quả, mỗi khi thèm thuốc đều quấy rầy Diệp Thầm đòi "phần thưởng", Diệp Thầm có thể chịu được hắn nũng nịu đòi hút thuốc, nhưng không thể chịu được hắn được voi đòi tiên gạ thân mật.
Bỏ thuốc lá rõ ràng là vì lợi ích của Mạnh Hà Xuyên, tại sao người chịu thiệt lại là anh? Nhất là lúc Mạnh Hà Xuyên ôm anh vào lòng, rồi hôn anh, căn bản Diệp Thầm không thể suy nghĩ nổi nữa.
May mà Cừu Lộ Mang cảm thấy Mạnh Hà Xuyên nghỉ ngơi đã đủ, cô yêu cầu Mạnh Hà Xuyên đến công ty để sắp xếp công việc tiếp theo cho hắn, bù đắp tất cả các lịch trình mà hắn bỏ lỡ trong thời gian nghỉ ngơi, Mạnh Hà Xuyên sẽ vô cùng bận rộn.
Sáng sớm khi Diệp Thầm còn đang ngủ, Mạnh Hà Xuyên chuẩn bị rời đi, anh mơ màng nhìn Mạnh Hà Xuyên đứng dậy, có lẽ do còn chưa tỉnh hẳn, anh móc ngón tay Mạnh Hà Xuyên, nói: "Đi sớm vậy? Anh đưa em đi nhé?"
Chỉ những lúc thế này Diệp Thầm mới làm ra mấy hành động nũng nịu, Mạnh Hà Xuyên cúi xuống, âu yếm hôn lên đầu ngón tay cùng chiếc nhẫn trên tay anh, nhẹ giọng nói: "Không sao, anh cứ ngủ đi, trợ lý sẽ tới đón em."
Mạnh Hà Xuyên gặp Chúc Lan Nhân tại công ty, chào hỏi cô.
Chúc Lan Nhân đưa cho Mạnh Hà Xuyên một điếu thuốc theo thói quen.
Sau khi thân thiết với Chúc Lan Nhân, Mạnh Hà Xuyên nhận ra Chúc Lan Nhân vừa nghiện thuốc vừa nghiện rượu. Không lâu sau khi ký hợp đồng với Từ Ưu Quỳ, cô đã lên hotsearch vì bị tay săn ảnh lén chụp ảnh hút thuốc, gặp rất nhiều rắc rối, may là cô không phải là sao nữ nổi tiếng nên chỉ cần tập trung vào diễn xuất, không ảnh hưởng nhiều lắm. Chẳng qua sau này Mạnh Hà Xuyên và Chúc Lan Nhân trở thành bạn hút thuốc ở công ty, thỉnh thoảng cùng nhau đến phòng hút thuốc làm một điếu.
"Không, em cai rồi." Mạnh Hà Xuyên nói.
Chúc Lan Nhân giơ được nửa chừng đành phải rút lại, cô xoay điếu thuốc trên tay: "Sao đột nhiên lại cai thuốc?"
"Đợt trước đi khám sức khỏe, có người ở nhà lo lắng cho sức khỏe của em nên đã thuyết phục em cai. Không muốn làm anh ấy lo nên em cai rồi."
Cừu Lộ Mang sâu sắc cảm nhận được từ vẻ mặt và giọng điệu của hắn rằng "người ở nhà" có lẽ không phải là người bình thường. Tuy cô thầm đoán Mạnh Hà Xuyên có người yêu, nhưng đây là lần đầu tiên Mạnh Hà Xuyên lén khoe trước mặt cô, cô khinh thường nói: "Cai được thật sao?"
Mạnh Hà Xuyên còn hút thuốc lâu hơn cô.
"Không được cũng phải được, phần thưởng quá hấp dẫn." Mạnh Hà Xuyên cười nói, trên mặt lộ ra vẻ ngọt ngào, khiến Chúc Lan Nhân cảm thấy răng mình sắp rụng. Cô đành nhún vai, bất lực nói: "Vậy xem ra tôi phải tìm một đối tác hút thuốc khác."
Sau khi tạm biệt Chúc Lan Nhân, Mạnh Hà Xuyên nhận được điện thoại của Diệp Thầm.
Tiếp theo Mạnh Hà Xuyên có rất nhiều việc phải làm, hai người sẽ ở bên nhau ít hơn, thời gian xa nhau sẽ dài hơn.
"Anh dậy rồi à?" Mạnh Hà Xuyên hỏi anh.
"Ừ." Diệp Thầm đáp, giọng hơi lười biếng. Mạnh Hà Xuyên nghe thấy tiếng loạt soạt từ phía Diệp Thầm, chắc là vừa rời giường.
"Khoảng thời gian tới em hơi bận, chắc không gặp anh được."
"Nếu rảnh thì anh sẽ tới thăm em." Tiếng bước chân và giặt giũ từ ống nghe truyền đến, âm thanh dừng lại một lúc, Diệp Thầm lại nghĩ đến điều gì đó: "Nhưng em đi làm... "
Không cần chờ Diệp Thầm nói thêm, Mạnh Hà Xuyên đã hiểu, hắn hứa với Diệp Thầm: "Em sẽ không lén lút hút thuốc."
"Em phải giữ lời."
Dù sao thì hắn cũng đã bỏ thuốc được một thời gian, sự phụ thuộc vào thuốc lá của Mạnh Hà Xuyên không còn nhiều nữa, đỡ nghiện hơn nhiều. Nhưng sự phụ thuộc của hắn vào Diệp Thầm lại không ngừng tăng lên, Diệp Thầm lại trở thành cơn nghiện mới của hắn, hắn kẽ cười: "Nhưng mà lúc em về vẫn phải có thưởng."
...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT