Hưu thê, lời nói lấp lửng không rõ ý nghĩa của Chu Mẫn làm không ít người có những suy đoán lung tung.

“XOẢNG”. Âm thanh đổ vỡ chói tai ngay sát bên làm bọn họ đều giật mình đưa mắt nhìn sang.

Trong một đình nghỉ ngơi cách đó không xa chẳng biết từ khi nào lại xuất hiện thêm một người. Nam nhân mặc lễ phục màu đỏ sẫm ngồi trên lan cang dựa lưng vào cột đình, trên tay hắn còn đang cầm một bình rượu nhỏ.

“Mục tướng quân, ngài đây là có ý gì?” Có một phu nhân tinh mắt nhận ra Vĩnh Kì lớn tiếng chất vấn hắn.

Mục Vĩnh Kì mắt cũng chẳng thèm liếc lấy một cái lạnh lùng trả lời.

“Lỡ tay làm rớt bình rượu thôi, xin lỗi đã khiến các vị hoảng sợ rồi.”

Miệng thì nói xin lỗi nhưng nhìn thái độ cũng biết là hắn cố ý ném bình rượu xuống đất, ý tứ cảnh cáo rõ ràng chẳng chút che giấu. Vĩnh Kì bật người đứng thẳng dậy chậm rãi đi lại gần các phu nhân.

“Các vị đang nói gì thế, tiếp tục đi chứ sao lại dừng lại rồi.”

Bọn họ đều bị khí thế lạnh băng của Mục Vĩnh Kì doạ sợ nào dám lên tiếng nữa. Hắn hừ một tiếng rồi nhìn qua Chu Mẫn lời ít ý nhiều mà cảnh cáo.

“Chu di nương đi được đến ngày hôm nay cũng không dễ dàng gì, cô vẫn nên biết thân biết phận chút thì hơn.”

Chu Mẫn căm tức siết chặt nắm tay, nhìn bóng lưng cao lớn của Vĩnh Kì dần đi xa cô thầm rủa trong lòng.

Nếu thích y như vậy sao không dành lấy đi, ở đây ra vẻ cho ai xem. Đúng là hèn nhát bất tài.”

Mục Vĩnh Kì trở lại nơi tổ chức yến tiệc từ xa đã trông thấy bóng dáng đơn bạc của Tiểu Thất. Hắn càng ngày càng không nhìn ra dáng vẻ y của ngày xưa nữa rồi, Tiểu Thất ngày trước trên môi luôn nở nụ cười mà ánh mắt cũng trong sáng thuần khiết vô cùng. Còn Tiểu Thất của bây giờ lúc nào cũng mang đầy tâm sự, y có thể cười nhưng nụ cười ấy chỉ là treo trên môi như một thói quen chứ chẳng hề thật sự vui vẻ.

“Tẩu tử”.

Tiểu Thất nghe có người gọi nên quay đầu lại nhìn, y mỉm cười với Vĩnh Kì đáp lời.

“Vĩnh Kì, lâu rồi không gặp, có phải dạo này huynh bận lắm đúng không?”

Đúng là lâu rồi không gặp, kể từ ngày Mộ Dung Hoa nạp Chu Mẫn vào phủ Vĩnh Kì cũng không muốn tới nơi ấy nữa.

“Quả thực ở quân doanh việc hơi nhiều. Tẩu tử, tẩu lại gầy đi rồi.”

Tiểu Thất vô thức sờ lên mặt mình.

“Vậy à, chắc do dạo này ăn uống không ngon miệng thôi.”

Hai người không ai nói gì nữa không khí bỗng chốc trở nên gượng gạo. Vĩnh Kì thì không quá để tâm, đối với hắn chỉ cần được ở riêng với Tiểu Thất cho dù chỉ là đứng cùng nhau như vậy thôi cũng rất thỏa mãn rồi. Thỉnh thoảng Vĩnh Kì sẽ lén nhìn Tiểu Thất một chút, nhìn biểu tình đang biến hóa không ngừng của y. Lúc thì quẫn bách, khi thì mím môi suy nghĩ, rồi lại như nghĩ tới điều gì đó mà mỉm cười đầy bí hiểm.

Vĩnh Kì chẳng biết từ khi nào khoé môi ngàn năm không đổi của mình lại cong lên nhè nhẹ. Nhưng nụ cười ấy rất nhanh lại bị lời nói của Tiểu Thất làm cho cứng đờ.

“Vĩnh Kì, huynh cũng không còn nhỏ nữa đã tính tới chuyện thành gia lập thất chưa? Đã để ý tiểu thư nhà nào chưa?”

Hắn có chút chột dạ lảng tránh ánh mắt đầy hiếu kì của Tiểu Thất lắc đầu.

“Ta chưa nghĩ tới chuyện đó, cũng…không có để ý tiểu thư nhà nào hết.”

“Sao vẫn còn chưa nghĩ tới nữa, huynh sống một mình trong phủ không thấy cô đơn hiu quạnh hả? Trong phủ phải có người lo liệu chứ không thể bỏ bê mãi như vậy được.” Tiểu Thất hận rèn sắt không thành thép liên tục khuyên nhủ Vĩnh Kì.

Hắn vốn muốn nói không phải hắn sống một mình, trong phủ còn có quản gia nhưng nhìn biểu tình của y thì lại không nói nên lời, chỉ có thể gật đầu.

Tiểu Thất cười đến là sáng lạn kéo tay Vĩnh Kì lại gần mình, mắt nhìn sang một hướng nói nhỏ với hắn.

“Huynh nhìn thấy cô nương kia không? Cái người mặc y phục màu hồng thêu hình hoa mẫu đơn ấy.”

Vĩnh Kì cố gắng kìm chế trái tim đang đập dồn dập của mình, hắn nào có tâm trạng nhìn cô nương khác ánh mắt chỉ gắt gao nhìn bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Thất đang giữ lấy tay mình.

Vĩnh Kì khẽ “ừm” một tiếng, lại nghe Tiểu Thất tiếp tục nói.

“Ta đã tìm hiểu rồi, cô nương ấy là muội muội của Hộ bộ thị lang tên là Đỗ Tâm Như. Là một người dịu dàng lại rất giỏi cầm kì thi hoạ, dung mạo cũng không tồi rất hợp với huynh. Nếu như huynh không chê ta có thể tìm bà mai tới Đỗ phủ hỏi ý kiến nàng ấy. Huynh thấy thế nào?”

Vĩnh Kì nghe Tiểu Thất nói một hồi đến khi nghe đến hai từ bà mai mới hoàng hồn, hóa ra nãy giờ y là đang tìm thê tử cho mình. Hắn nhìn nụ cười trên môi Tiểu Thất lại không muốn khiến y thất vọng.

“Ta thành thân tẩu tử sẽ vui chứ?”

“Đương nhiên là vui rồi. Ta sẽ chuẩn bị quà mừng thật lớn cho huynh.”

“Vậy…chuyện này làm phiền tẩu tử rồi.”

Tiểu Thất cười cong khoé mắt vỗ vào vai Vĩnh Kì.

“Không phiền, không phiền, huynh an ổn chuyện gia thất Mục sư phụ mới yên tâm được.”

Chỉ vì muốn giữ lại nụ cười ngắn ngủi của Tiểu Thất mà Vĩnh Kì bất tri bất giác lại đồng ý chuyện thành thân, một chuyện mà hắn chưa từng nghĩ đến. Nhưng mà không sao Đỗ cô nương là người mà Tiểu Thất chọn, vậy hắn sẽ thử tiếp nhận nàng.

Trò chuyện thêm một hồi thấy sắc trời đã không còn sớm Vĩnh Kì mới lên tiếng bảo sẽ cho người đưa Tiểu Thất hồi phủ. Miệng thì bảo là phái người nhưng kì thực hắn vẫn luôn cưỡi ngựa đi phía sau xe của tướng quân phủ. Khi chắc chắn rằng Tiểu Thất về tới phủ an toàn Vĩnh Kì mới rời đi.

Khi Mộ Dung Hoa giải quyết xong chuyện của mình quay trở lại yến tiệc muốn cùng Tiểu Thất hồi phủ thì phát hiện không thấy người đâu. Hắn tìm người tới hỏi mới biết cả buổi chiều y vẫn luôn ở cùng Mục tướng quân, vừa rồi hai người bọn họ cũng cùng nhau xuất cung. Mộ Dung Hoa sắc mặt vốn đã không tốt sau khi nghe xong lại càng trở nên âm trầm.

Ta đã cảnh cáo đệ đừng để ta phát hiện đệ dám có suy nghĩ quá phận với Tiểu Thất rồi, là đệ không giữ lời trước giờ cũng đừng trách ta không nể tình.”

Mộ Dung Hoa xuất cung chưa được bao lâu thì ở Vĩnh Ninh cung, nơi ở của Cao quý phi bắt đầu trở nên hỗn loạn. Tiếng la hét của Cao Ân Ân cùng với tiếng đồ vật rơi loảng xoảng càng ngày càng lớn hơn.

Chuyện này phải nói từ hai canh giờ trước, khi đó Cao Ân Ân vừa đưa tam hoàng tử cho nhũ mẫu chăm sóc, còn nàng vì hơi mệt nên trở về phòng nghỉ ngơi. Lúc nàng vào phòng lại vô tình không hề phát hiện ở trên giường mình đặt một hộp gỗ hình vuông không quá lớn.

Cao Ân Ân ăn hết phân nửa chén cháo do nha hoàn mang tới, lại gọi Tiểu Thúy chuẩn bị nước để tắm rửa. Sau khi cả người thoải mái dễ chịu nàng mới lên giường nghỉ ngơi lúc này mới phát hiện ra hộp gỗ kì lạ kia.

Hộp gỗ không có ổ khóa, lại vì quá tò mò nên Cao Ân Ân không chút nghĩ ngợi liền mở ra. Bên trong là một bọc vải được buộc lỏng lẻo mà ngay phía trên là một tờ giấy được viết ra bằng một loại mực có màu đỏ như máu “lễ vật của cựu cựu”.

Cao Ân Ân chẳng hiểu gì nhưng không để tâm mà vứt tờ giấy sang một bên để mở bọc vải kia ra.

“Á Á Á Á…”

Tiếng la hét thất thanh của Cao Ân Ân vang lên làm kinh động đến đám nô tài bên ngoài. Bọn họ vội vàng chạy vào xem cũng bị cảnh bên trong doạ đến tái xanh mặt mày.

Trong phòng là cái đầu của Cao Cảnh Điền đang nằm lăn lóc dưới sàn nhà, hai mắt trợn ngược, lưỡi cũng bị cắt đi không còn giấu vết. Mà bên cạnh là tấm vải loang lổ máu viết dòng chữ “Ăn cháo nấu bằng lưỡi của ta muội có thấy ngon không.” Khung cảnh trông vô cùng kinh dị và dọa người.

Cao Ân Ân vừa gào khóc vừa móc miệng mình để nôn hết mấy thứ trong bụng ra, sau đó thì ngất đi trong cơn kinh hoàng.

Chuyện Cao quý phi phát điên rất nhanh đã lan truyền khắp mọi nơi, thế nhưng nguyên nhân dẫn đến việc này lại không hề được đề cập đến để mặc cho bá tánh tự thêu dệt.

An Khánh đế biết tin thì nổi giận lôi đình hạ lệnh kẻ nào dám nghị luận hay nhắc đến chuyện của Cao quý phi đều bị xử trảm ngay lập tức mới chấm dứt được lời đồn đoán từ bá tánh. An Khánh đế trong lòng tự có phán đoán về kẻ đã làm ra mấy chuyện này lại không có chứng cứ, dù đã cho người bí mật điều tra nhưng tất cả đều chẳng có chút manh mối. Dù có tức giận hay không cam lòng cũng chẳng thể làm được gì, bởi vì người đứng phía sau đang giữ hổ phù tương đương nắm nửa giang sơn Nam Triều trong tay.

Cao Ân Ân phát điên một thời gian ngắn sau đó thì thắt cổ tự tử trong phòng, tam hoàng tử vì còn quá nhỏ nên được đưa cho hoàng hậu nuôi dưỡng. Mà chuyện về Cao gia bắt đầu được xem là điều cấm kị trong cung không ai dám nhắc tới nữa.

Trong cung hỗn loạn là vậy thế nhưng người được xem như kẻ chủ mưu khi biết tin thì lại làm ra biểu cảm kinh ngạc tựa như mình thật sự vô tội vậy. Hắn còn đích thân đến hỏi thăm tình hình của Cao quý phi trước khi nàng thật sự tự kết liễu cuộc đời mình.

Mộ Dung Hoa ngồi ở hương đình trong phủ nhàn nhã uống một ly trà rồi lại rót ra thêm một ly chậm rãi đổ dài xuống đất.

“Vĩnh biệt.”

Đêm nay trời đổ mưa rất lớn, trên bầu trời đen kịt thỉnh thoảng còn xuất hiện những tia chớp sáng loáng. Tiểu Thất đang ngủ chẳng rõ mơ thấy gì mà đột ngột ngồi bật dậy miệng vẫn còn mấp máy nói gì đó, mí mắt y cũng giật liên hồi.

Tiểu Thất lau đi mấy giọt mồ hôi còn vương lại trên trán mới bước xuống giường uống chút nước để bình ổn lại tâm trạng. Mấy ngày nay mí mắt y cứ giật liên tục trong lòng cũng rất bất an không biết có phải sắp xảy ra chuyện hay không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play