Nói là hồi phủ vậy thôi chứ kì thực Tiểu Thất lại chẳng có ý muốn quay về đó. Y đi bộ trên phố trong đầu lại đầy những suy nghĩ vẩn vơ, y muốn đi hỏi Mộ Dung Hoa lại sợ câu trả lời của hắn không phải là điều y muốn.
Y cứ như vậy lững thững đi trên phố một lúc lại vì không để ý trên đường nên đụng trúng một người xa lạ. Tiểu Thất giật mình vội vàng nói xin lỗi, lúc nhìn thấy sắc mặt người kia thì liền nhíu mày. Nam nhân kia hai quầng mắt thâm đen trũng sâu, gương mặt gầy gò trắng bệch. Trong đầu Tiểu Thất đã nhanh chóng đưa ra kết luận “người này có bệnh”.
Mà người lạ kia lúc đụng vào Tiểu Thất cũng không có lộ ra biểu hiện gì, cả người cứ lảo đảo như đang trên mây. Cho đến khi gã nhìn thấy gương mặt đang áy náy xin lỗi của y thì cười lên, tay còn vuốt qua gò má y.
“Hí hí… tiểu mỹ nhân, thật là xinh đẹp.” Gã đưa bàn tay vừa lướt qua mặt Tiểu Thất lên mũi ngửi một hồi, rồi lại như tên điên mà cười lớn.
“Thật là thơm, mỹ nhân thơm quá. Ta rất thích.”
Tiểu Thất bị một loạt hành động của kẻ kia doạ cho ngu người, y hoảng sợ lùi ra xa muốn bỏ chạy. Nhưng y còn chưa kịp xoay người thì tay đã bị tên kia giữ chặt.
“Ngươi muốn làm gì, không muốn chết thì mau buông tay.”
Y gắng sức giằng co muốn thoát ra khỏi tên điên kia mà gã thì lại chẳng có chút gì để tâm tới mấy lời đe doạ chẳng chút khí thế của Tiểu Thất. Gã liên tục cười biến thái miệng còn luôn nói ra mấy lời thô tục càng làm Tiểu Thất phát buồn nôn.
“Đừng cố phản kháng nữa, đi theo gia ngươi sẽ có một cuộc sống sung sướng. Gia có rất nhiều tiên đan có thể chia cho ngươi một ít. Ngươi ngoan ngoãn chiều gia đi.”
Tiểu Thất đương nhiên chẳng quan tâm lời tên điên vừa né tránh gã vừa lớn tiếng kêu cứu.
Rất nhanh đã có binh sĩ chạy tới áp chế tên điên, Tiểu Thất lúc này mới nặng nề thở ra một hơi. Có một tiểu binh liếc nhìn y một chút sau đó lại nhìn thêm một chút nữa mới ngại ngùng dặn dò.
“Công tử về sau ra ngoài thì nên dẫn theo người, đi một mình rất nguy hiểm.”
Tiểu Thất cũng thắc mắc hỏi lại.
“Người kia, hắn bị sao vậy? Có vẻ thần trí không được ổn.”
Tiểu binh gật đầu.
“Hắn là do dùng hợp hoan phiến quá nhiều mới trở nên khùng điên như vậy.”
“Hợp hoan phiến? Đây là cái gì?”
Tiểu binh không dám nhiều lời với người xa lạ nên ái ngại mà gãi đầu.
“Cái này…xin lỗi không thể nói được. Công tử ở phủ đệ nào tiểu nhân sẽ đưa ngài về.”
Đang muốn từ chối nhưng lại nghĩ đến chuyện vừa rồi nên Tiểu Thất đành gật đầu.
“Ta ở phủ tướng quân, làm phiền ngươi rồi.”
Tiểu Thất bị chuyện của hợp hoan phiến làm phân tâm nên cũng quên luôn chuyện dự yến ngày mai. Khi về tới phủ đã có một nô tài đứng đợi ở cổng, vừa thấy Tiểu Thất về đã hớt hải chạy tới.
“Phu nhân người cuối cùng cũng về rồi, có công công trong cung tới đã đợi người được một lúc rồi.”
Tiểu Thất gật đầu rồi quay sang tiểu binh đang kinh ngạc ở bên cạnh nói lời cảm tạ. Cho tới khi Tiểu Thất đã vào trong phủ rồi tiểu binh mới có thể bình tĩnh trở lại. Hóa ra người đó là phu nhân của đại tướng quân, trước đây hắn cũng nghe đồn phu nhân đẹp như tiên tử trong tranh được tướng quân rất sủng ái, giờ gặp được người thật quả đúng là danh bất hư truyền, lời đồn không hề sai chút nào.
Mà vị tiên tử trong lời đồn của bá tánh bây giờ đang đối mặt với Chu Mẫn trong nội viện nghe cô ta giả mù sa mưa kể khổ.
Tiểu Thất nhìn tên mình trên tấm thiệp mời không phải với tư cách là phu nhân của tướng quân mà là khách mời đặc biệt của hoàng thượng, cùng với lời nói của Chu Mẫn cuối cùng cũng hiểu ra. Bên ngoài y không biểu hiện gì nhưng trong tim như bị người khoét một lỗ, đau đớn và chua xót.
“Phu nhân, người có phải tức giận rồi không? Tướng công cũng là vì lo cho sức khỏe của người mới để thiếp đi thay thôi. Nếu phu nhân không đồng ý, vậy thiếp không đi nữa là được.”
Tiểu Thất cười khẩy, vì lo cho sức khỏe của y ư. Kiếm cớ cũng qua loa tới như vậy rồi.
“Ta đúng là rất tức giận.”
Không nghĩ tới Tiểu Thất lại nói như vậy, đôi mắt Chu Mẫn giảo hoạt đảo quanh vội vàng nói lại.
“Người coi trọng lần dự yến này tới như vậy sao? Không phải hoàng thượng đã gửi thiệp riêng cho người rồi à, ngay cả lễ phục cũng thay người chuẩn bị. Phu nhân còn muốn thế nào nữa, người có cần làm khó một di nương nhỏ bé như thiếp thân như vậy không.”
Chu Mẫn nói xong lau vội khoé mắt không hề ẩm ướt của mình rồi ủy khuất mà rời đi.
Tiểu Thất chẳng biết nghĩ tới điều gì mà cười phá lên, là bọn họ không tôn trọng y trước mà giờ y lại trở thành người nhỏ nhen ích kỉ luôn khó dễ tiểu thiếp của phu quân mình. Thật là buồn cười.
Yến tiệc được tổ chức rất long trọng, tuy rằng Cao gia bây giờ đã thất thế nhưng dù sao Cao quý phi cũng là người An Khánh đế sủng ái nhất nên hoàng thượng cũng rất coi trọng tam hoàng tử.
Từ phủ tướng quân hai chiếc xe ngựa một trước một sau lần lượt rời khỏi, mà bốn người bên trong mỗi người một tâm tình khác nhau.
Mộ Dung Hoa từ khi biết hoàng thượng đặc biệt gửi thiệp mời riêng cho Tiểu Thất tâm tình liền không tốt, gặp ai cũng chướng mắt trút giận lung tung. Mà không hề biết chính vì quyết định của mình mới dẫn đến việc hôm nay. Chu Mẫn ngồi cùng xe ngựa với hắn lại vì áp xuất lạnh băng của hắn mà đến thở cũng không dám thở mạnh.
Thuần Hi ở bên kia thì vẫn mặt cau mày có, tuy rằng hôm qua nàng cố gắng cứu vãn lại một chút thể diện cho Tiểu Thất nhưng trong lòng vẫn tức không chịu được. Người bình tĩnh nhất trong bọn họ hẳn là Tiểu Thất, y không tức giận cũng chẳng trách móc ai. Y biết là Thuần Hi nói lại chuyện này với hoàng thượng nên y mới không bị người khác chế giễu, y rất biết ơn nhưng cũng không muốn vì mình mà liên lụy tới người khác.
“Công chúa sau này không cần vì ta mà ra mặt như vậy nữa đâu.”
“Cái gì mà không cần, ngươi không nhìn thấy Chu Mẫn kia đắc ý như thế nào sao, thật là chướng mắt. Còn cả Mộ Dung Hoa kia nữa, hắn trước sau gì cũng sẽ hối hận. Ngươi không cần phải sợ, bổn công chúa bảo kê cho ngươi.”
Tiểu Thất bất đắc dĩ cười khẽ lắc đầu, công chúa nhiều lúc cũng thật ấu trĩ.
Bọn họ vào cung không bao lâu thì yến tiệc bắt đầu. Nơi tổ chức được chia thành hai dãy, một bên là quan lại trong triều, một bên là các phi tần cùng phu nhân của quan lại được ngồi đối diện nhau. Trên điện là long toạ của hoàng thượng, hai bên trái phải là vị trí của hoàng hậu và quý phi.
Tiểu Thất vì được mời với thân phận là khách của hoàng thượng nên ngồi ở hàng đầu tiên của các quan lại, tương đương với vị trí của quan nhất phẩm. Y ngồi cách Mộ Dung Hoa hai người, nhưng từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn hắn lấy một cái.
Từ khi Tiểu Thất ngồi vào vị trí được sắp xếp cho mình có không ít người lén đánh giá sau lưng. Ai cũng biết y là phu nhân của Mộ Dung Hoa nhưng lại không ngồi bên các phu nhân mà lại ngồi ở vị trí của quan nhất phẩm. Có người còn thì thầm suy đoán có phải quan hệ của hai người không tốt có phải chuẩn bị hoà ly hay không? Còn có người lớn gan nói rằng hoàng thượng có ý với Tiểu Thất muốn đưa y vào hậu cung.
Bọn họ từ trên xuống dưới đều mang bộ mặt tò mò, nhưng tất nhiên cũng không dám nghị luận nhiều. Bọn họ hiểu rõ tính tình Mộ Dung Hoa, dù hiếu kì muốn chết nhưng việc giữ lại đầu của mình quan trọng hơn nhiều.
An Khánh đế ở trên điện nói mấy lời khách khí xong yến tiệc mới chính thức bắt đầu. Âm nhạc nổi lên, các vũ công được mời đến lần lượt múa những điệu uyển chuyển xinh đẹp. Sau đó là các quan lại cùng phu nhân của mình lần lượt tiến lên phía trước tặng lễ vật và gửi lời chúc phúc đến tam hoàng tử.
“Mời Mộ Dung đại tướng quân cùng phu nhân.”
Lời mời của đại tổng quản như lưỡi dao cắt qua tim Tiểu Thất, y trầm mặc cúi thấp đầu không hề có ý định đứng lên.
Mộ Dung Hoa nhìn qua Tiểu Thất thấy y không hề nhúc nhích thì nhíu mày siết chặt nắm tay, hắn trăm ngàn lần không nghĩ đến Tiểu Thất lại không muốn cho hắn mặt mũi như vậy. Mộ Dung Hoa nhìn Thuần Hi nhưng nàng cũng làm lơ, hết cách hắn chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu cho Chu Mẫn.
Tiểu Thất cảm nhận được khoé mắt mình cay cay, hai bàn tay cũng run rẩy. Y chỉ có thể liên tục ăn bánh ở trên bàn để che đi cảm xúc của chính mình. Y biết có rất nhiều người đang dùng ánh mắt khác nhau mà nhìn mình, có người châm chọc, có người đồng cảm cũng có người chán ghét. Nhưng y nào còn tâm trạng để quan tâm, trong đầu y chỉ còn sót lại những lời nói thâm tình của người kia.
“Tiểu Thất, ta thích ngươi.”
“Tiểu Thất cả đời này ta chỉ yêu ngươi, chỉ cần mình ngươi.”
“Tiểu Thất ta xin thề sẽ không bao giờ làm ngươi tổn thương.”
Hắn đã nói rất nhiều, y cũng nguyện ý tin tưởng tất cả, nhưng giờ còn lại gì chứ.
Y chẳng còn nghe rõ những người xung quanh nói gì nữa, mãi cho đến khi có người bên cạnh nhắc nhở Tiểu Thất mới hồi thần phát hiện những người xung quanh đang nhìn mình, mà Mộ Dung Hoa và Chu Mẫn đã yên vị ở chỗ ngồi từ bao giờ rồi.
“Tiểu Thất Nhi.” An Khánh đế ngước ánh mắt đầy ý cười nhìn y khẽ gọi.
Tiểu Thất cúi người chắp tay với An Khánh đế.
“Có thần.”
“Trẫm nghe nói khanh thổi sáo rất giỏi, có thể thổi một khúc chúc phúc cho tiểu hoàng tử của trẫm không?”
Hoàng thượng đã mở lời như thế y có muốn từ chối cũng không được đành gật đầu đồng ý.
“Vậy thần xin mạo muội thổi một khúc, xin bệ hạ không chê cười.”
Dụng cụ đã được chuẩn bị sẵn, Tiểu Thất tiến lên ngồi ở vị trí trung tâm, tiếng sáo hòa cùng với khí chất của y dễ dàng làm người ta liên tưởng đến các vị tiên nhân không nhiễm bụi trần. Ánh mắt si mê từ tứ phía đều đổ dồn lên người y kể cả An Khánh đế hay là một người vẫn luôn âm thầm ở phía sau nhìn y không rời mắt, Vĩnh Kì.
Dùng thiện xong An Khánh đế liền dời đi trước để cho mọi người được tự nhiên. Các vị phi tần cùng các phu nhân chia nhau ra đi dạo trong ngự hoa viên. Chu Mẫn hôm nay đi cùng Mộ Dung Hoa nên có không ít các vị phu nhân tới làm quen kết giao.
Bọn họ đi dạo một hồi mới dừng lại ghế ghế đá trong ngự hoa viên nghỉ ngơi. Có người chẳng biết là vô tình hay cố ý lại nhắc tới Tiểu Thất.
“Phu nhân của Mộ Dung tướng quân nhan sắc thật không tầm thường, ta nhìn còn không thể dời mắt chẳng trách lại được tướng quân sủng ái như vậy.”
Có người bên cạnh đẩy cánh tay nàng ta, ánh mắt liếc qua Chu Mẫn nói.
“Đẹp thì sao chứ, cũng chẳng thể như Chu di nương mang thai tôn tự cho Mộ Dung gia được. Có sủng cũng chẳng được bao lâu đâu.”
Lại có người khác nói xen vào.
“Ta nghe nói tướng quân cưới phu nhân từ hồi ngài ấy còn chưa có làm tướng quân nữa. Lúc trước còn thề hứa sẽ không nạp thiếp chẳng phải bây giờ trong phủ cũng có hai người rồi đấy thôi. Bởi vậy lời nam nhân nói tốt nhất là đừng nên tin.”
“Chu di nương, nhìn bụng người có vẻ là mang thai hài tử rồi, xin chúc mừng di nương. Đợi khi đứa trẻ được sinh ra thì người có quyền trong nội trạch của tướng quân phủ còn không phải là Chu di nương sao.”
Chu Mẫn đắc ý vuốt ve bụng mình tươi cười.
“Mọi người đừng nói vậy, dù cho ta có sinh ra hài tử nối dõi tông đường cho Mộ Dung gia thì tướng quân cũng sẽ không hưu phu nhân đâu.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT