Rắn Lục cáu tiết thụi cùi chỏ làm Ẩn Sĩ ngã lăn quay: “Đúng là cái loại nhố nhăng!”
Ẩn Sĩ kêu oai oái ngã phịch xuống đất, chẳng màng áo xống bị bẩn mà lồm cồm bò dậy ngay, hỏi như oan lắm: “Tôi có nhắn gì đâu? Tôi hỏi cậu ấy học hành thế nào thôi mà!”
Rắn Lục nói: “Nó học cái gì?!”
Ẩn Sĩ đáp: “Sơ đồ kim tự tháp đó, mô hình huấn luyện chuyên nghiệp của Hình Thiên. Nếu cậu ấy tốt nghiệp thì chẳng phải sau này sẽ thành bậc thầy tẩy não người nhân tạo à? Tôi có gọi sai đâu.”
Rắn Lục giơ súng dọa Ẩn Sĩ ra chiều muốn đánh y: “Tao cho mày hỏi à? Mày còn ở đó mà lý sự!”
Ẩn Sĩ lúng búng không dám đáp.
Lúc bấy giờ đang là 1 giờ sáng, dựa theo hiểu biết của Ẩn Sĩ đối với Hội Nói tục thì lúc này sẽ có kha khá thành viên đang so tài chửi tục trong nhà thờ. Đi đường không thấy đội tuần tra làm việc nên y đổi ý dẫn Rắn Lục vào nhà thờ rồi gọi các anh em trong Hội Nói tục ra đánh Rắn Lục. Nhưng mà y lại sợ gã người dao, thằng nhóc đó mù chữ, trước giờ toàn đi theo Vệ Tri Tân, gốc gác bất thiện, nhỡ chọc vào gã mà gã nổi cơn tam bành tàn sát cả nhà thờ thì khác nào y hại chết các anh em không.
Hay quá cơ!
Ẩn Sĩ ôm đầu thầm nghĩ: Thầy ơi thầy, anh Tạ chính là thầy dạy mèo liên kết ý thức. Con virus nọ là mối họa ngầm, nếu kêu Mèo đến đánh một mình thì chưa chắc đã đánh được cả Rắn Lục lẫn gã người dao, dẫn theo anh Tạ thì lại khác. Đến lúc đó hai bọn họ đọ hai đứa này còn mình thì đứng bên cạnh đánh trống phụ trợ là thắng chắc, nhờ?
Rắn Lục thấy Ẩn Sĩ cứ ra vẻ oan ức lắm thì càng khinh, càng không chịu nổi y, bèn giật điện thoại di động lại giục: “Đi nhanh lên, đừng có lề mề nữa.”
Trời tối như bưng, đường đi ngoằn nghèo. Ẩn Sĩ dẫn Rắn Lục vòng vo quanh ngã ba, thầm đoán chắc sắp tới giờ rồi mới đến nhà thờ.
Nhà thờ này được xây theo phong cách kiến trúc Gothic, nó bị hư hỏng vào Ngày Hủy diệt, ở giữa có một ngọn tháp cao vút, giàn chống hai bên đã bị phá hủy hoàn toàn, mấy năm gần đây mới tu bổ nhưng với vật liệu khác trước đây, thành thử màu sắc lẫn lộn kiểu sửa đen nửa xám trông chẳng ăn nhập chút nào.
Sau khi giáo phái Quy Hệ chiếm cứ nơi này, bọn họ đã cải tổ lại rất nhiều, họ thay các cửa kính màu ghép thành bảng đèn huỳnh quang tượng trưng cho “tương lai”, quấn dây đèn quanh tượng nữ trần trên đỉnh tháp, tranh thì thay thành tranh giả tưởng của thần giả điện tử — một nữ võ thần cầm cung tên.
Còn tại sao lại là nữ võ thần thì là bởi những người sống sót trong khu sinh tồn đều ngầm thừa nhận trí tuệ nhân tạo bắt đầu tiến hóa từ nữ thần săn bắn Artemis, cho nên bọn họ tô điểm hệ thống Chủ thần mà mình chưa từng gặp thành hình tượng nữ thần săn bắn, không chỉ làm mỹ hóa hình tượng mà còn mệnh danh cho người thành “thần của chúng thần trong thế giới mới”.
Sau khi Hình Thiên xóa sổ giáo phái Quy Hệ, các tín đồ cùng thành viên trong giáo phái đã bị bắt, song vẫn có thể thấy quảng cáo truyền giáo của họ trên “khu an toàn trên mạng”, thậm chí bọn họ còn có một nhóm người theo dõi chân thành ở chợ đen hẳn hoi. Bọn họ tôn sùng “hệ thống Chủ thần” như một cá thể độc lập, sáng tác ra những câu chuyện thần thoại tôn giáo quái đản pha trộn tạp nham nhiều loại biểu tượng văn hóa khác nhau trong thế giới cũ.
Cho đến khi Hội Nói tục chiếm nơi này thì nhà thờ lại trải qua một lần cải tạo nữa. Hội Nói tục khuyến khích mọi người tự do phát huy, bọn họ buộc loa chửi tục tượng trưng cho sự hài hòa lên tượng nữ võ thần của giáo phái Quy Hệ rồi bật cho nó vừa quay vừa phát tiếng hai tư trên hai tư, sau đó chiếc loa đã bị tổ vũ trang bắn nổ vì quấy nhiễu đời sống nhân dân.
Tóm lại, nơi đây là tổ hợp tạp phí lù của các loại văn hóa thế giới cũ lẫn thế giới mới, rất hay bị tổ vũ trang sờ gáy.
Ẩn Sĩ thông thuộc lịch sử của nhà thờ, vừa đi y vừa bô bô như thể chỉ muốn khoe sạch sành sanh bụng chữ trong mình ra. Song y cũng không quên dặm mắm thêm muối, đến đoạn kết lại còn bịa thêm: “Hình Thiên chấm chỗ này là vì nó có một không hai đấy, anh nhìn cái tháp kia mà xem, vừa cao vút vừa đẹp, gắn camera giám sát lên đó là thể nào cũng thâu tóm được hết tất thảy tình hình chung quanh, đây chính là đắc địa thủ dễ đánh khó theo lý thuyết binh pháp của thế giới cũ đấy!”
Rắn Lục không hiểu binh pháp, mà cũng không ngửi nổi cái kiểu vênh váo ta đây của y, bèn đanh giọng: “Binh pháp cái con mẹ nhà mày ấy.”
Ẩn Sĩ: “…”
Nói chuyện với hai tên này đúng là xúc phạm người có học mà.
Rắn Lục chẳng hứng thú với giáo phái Quy Hệ hay Hội Nói tục gì hết, người mà hắn tôn thờ là ông chủ lớn, hắn chỉ muốn cấp tốc tìm cho ra Tô Hạc Đình rồi mau chóng về nhận lệnh Vệ Đạt. Hắn đẩy Ẩn Sĩ: “Đi vào trong.”
Ẩn Sĩ đi mấy bước, láng máng cảm thấy mình bỏ xót một chi tiết nào đó mà lại không nhớ ra nổi là chi tiết nào. Vừa đi y vừa suy tư, đang định ngoái lại bảo Rắn Lục thì bỗng nghe thấy tiếng súng lên nòng. Ẩn Sĩ hoảng hồn lao trối chết về phía trước.
“Đoàng—!”
Đạn găm vào đất làm bùn bắn tung tóe.
Rắn Lục chửi: “Tổ sư thằng ngu này!”
Vừa rồi hắn cố tình đẩy Ẩn Sĩ để xem Ẩn Sĩ có thực sự đi về phía trước hay không. Trụ sở bí mật bị Hình Thiên trưng dụng thì tuyệt đối không có chuyện không có phòng ngự. Ẩn Sĩ đi phăm phăm khệnh khạng như thế chứng tỏ nãy giờ y điêu toa hết!
Rắn Lục hiểu mình bị đùa bỡn thì nổi trận lôi đình, bắn liền ba phát súng về phía Ẩn Sĩ.
Ẩn Sĩ sợ nhất là đạn, lập tức hãi tè ra quần chạy cuống cuồng về phía nhà thờ đập cửa rầm rầm: “Cứu tôi với! Cứu tôi với!”
Rắn Lục giơ súng đuổi theo, suýt thì bị cảnh tượng bên trong làm choáng váng.
Bên trong nhà thờ dán chi chít áp phích che mất hơn nửa các bảng đèn huỳnh quang. Băng ghế vốn dùng để sám hối đã bị lôi ra hết, quy thành những khu vực khác nhau. Ngay cạnh cửa chính là một quầy bar lớn ngồi một hàng người lai đang hút thuốc uống rượu. Đằng sau dãy ghế quầy bar là một hành lang hẹp, sau đó nữa là bàn bida. Từ chỗ đó nhìn ra sau còn có một dãy ghế sofa rách hình nửa vòng tròn rất lớn, bên trên người nằm ngổn ngang la liệt, ai cũng đang liên kết.
Đằng sau ghế sofa là mấy chiếc bàn dài xếp lộn xộn, thêm một bàn điều khiển và màn hình treo. Trên màn hình treo là các cơ thể ảo được đánh số thứ tự, ở đây có người kiếm tiền từ cơ thể ảo bằng cách giúp người lai thi đấu sửa chữa cơ thể ảo.
Tên nát rượu quanh quầy bar chẳng hiểu mô tê gì, thấy con mắt cải tạo của Rắn Lục thì tưởng là người mình nên cũng gào lên mắng hắn: “Đóng cửa lại!”
Rắn Lục không thèm đoái hoài tới tên bợm rượu mà giơ tay nhắm bắn Ẩn Sĩ.
Ẩn Sĩ vừa chật vật tháo chạy vừa la: “Nằm xuống, tất cả nằm xuống!”
Đạn bắn “đoàng” vào dãy ghế quầy bar, ánh lửa bắn tung tóe trong bóng tối.
Tên nát rượu trong quầy bar ngã oạch xuống đất, người đang lâng lâng men rượu nên chẳng biết sợ. Gã bèn giơ tay gào lên đầy phấn khích: “Vãi lìn có súng kìa!”
Quy tắc thứ nhất của Hội Nói tục: Cái gì vui cũng có thể sửa thành “Vãi lìn”.
Rắn Lục cảm thấy đây đúng là lãnh thổ của hội thần kinh! Hắn sầm mặt đi vào trong, không quên dặn sau lưng: “A Tú, lên! Đứa nào cản mi mi cứ việc chém chết nó!”
Nghe thấy thế A Tú bèn hành động, dao thép bắn “xoẹt” ra, gã nhảy hai bước qua dãy ghế quầy bar ngã chỏng kềnh định đuổi theo Ẩn Sĩ. Nhưng gã vừa mới động đậy thì tên bợm rượu đang ngồi dưới đất đã nhào tới. A Tú phản ứng cực nhanh, giơ chân đạp chổng vó tên bợm rượu rồi vung dao định chém.
“Keng—!”
Dao của A Tú chém trúng vào nệm ghế quầy bar.
Tên nát rượu càng phấn khích, vừa ôm ghế vừa gào: “Vãi lìn có dao kìa!”
Ẩn Sĩ bên kia chạy bán sống bán chết, lúc đi qua đám đang chơi liên kết ý thức tập thể còn đá một cái kêu: “Thoát! Mẹ kiếp thoát ngay! Ở đây có—”
Rắn Lục nói: “Có ông mày đấy!”
Hắn bắn hụt, thậm chí còn chẳng trúng vạt áo của Ẩn Sĩ. Ở đây không chỉ toàn người lai mà còn toàn người lai say xỉn nên thành ra chẳng ai sợ súng của hắn.
Rắn Lục nhét khẩu súng về lại sau lưng rồi lôi đám người cản đường ra, chỉ vào Ẩn Sĩ: “Mày… Tô Hạc Đình!”
Tô Hạc Đình: “Ừ—ừa.”
Ẩn Sĩ nhào xuống dưới chân Tô Hạc Đình khóc tu tu: “Đồ vô lương tâm! Khốn nạn giờ mà cậu còn chơi game được à! Nhìn xem đang lúc nào rồi? Tô Hạc Đình!”
Ngón tay Tô Hạc Đình bấm lia lịa: “Ở đây ông đông quân như thế, ai cũng có thể bóp ch3t hắn chỉ với một ngón cái thì ông còn sợ cái gì? Đừng có ôm chân tôi nữa, tôi chơi hỏng bây giờ.”
Ẩn Sĩ nói: “Ở đây toàn ma men! Ôi… Ôi!” Ẩn Sĩ thảm thiết kêu lên, mũi y cực nhạy, “Sao cậu lại uống rượu?!”
Trong tay Tô Hạc Đình cầm một chén rượu nhỏ nhưng đã rỗng, mà lại còn là vừa mới rỗng xong. Cậu “Ồ” tiếng rồi đặt máy chơi game xuống, tiếng nhạc bùng nổ bên tai, cậu giơ tay chỉ về phía trước đáp Ẩn Sĩ: “Có em gái vừa mời tôi uống.”
Ẩn Sĩ mặc kệ chị gái em gái nào, nhìn rõ mặt Tô Hạc Đình, y lại kêu lên một tiếng thê lương nữa: “Sao cậu lại đeo kính?!”
Tô Hạc Đình đeo kính, gần như không nhìn ra gọng kính, chiếc kính gác trên sống mũi cậu làm tôn lên đường nét tinh tế của Mèo, mỗi tội không ngời ngời khí chất thư sinh lắm mà vẫn giống một thằng nhóc đổ đốn chuyên gia cúp học. Cậu nhớ ra gì đó, gõ lòng bàn tay cái rồi nói chắc nịch: “Ông bảo tôi đóng vai thầy mà.”
Ẩn Sĩ: “…”
Đậu má ý tôi có phải thế đâu!
Ẩn Sĩ tuyệt vọng hỏi: “Anh Tạ không đến à?”
Tô Hạc Đình thở dài chống mặt, dùng con mắt khác màu săn lùng trong đám đông, nói: “Tôi đang chờ anh ta nè, sao anh ta vẫn chưa quay lại nhỉ?”
Ẩn Sĩ nói: “Bỏ cha!”
Rắn Lục đã xông vào khu Tô Hạc Đình, hắn phi qua đám bàn ngổn ngang chai rượu rồi quăng chiếc đuôi rắn làm bằng thép ròng tới giữa những tiếng chai đổ loảng xoảng.
Chiếc đuôi rắn cắt qua bầu không khí nóng rực, đập vỡ chiếc ly rỗng của Tô Hạc Đình. Thủy tinh văng tung tóe, chiếc đuôi rắn nhanh như sét đánh đã quấn lấy cổ tay Tô Hạc Đình giật xuống mặt bàn.
“Ruỳnh!”
Tô Hạc Đình va vào bàn.
Ẩn Sĩ sợ mất mật, kêu khản cả giọng: “Tô Hạc Đình! Cậu tỉnh dậy đi!”
Rắn Lục đứng vững lại, phần máy đuôi vận lực hòng lôi thẳng Tô Hạc Đình ra ngoài. Nhưng Tô Hạc Đình vẫn thõng cổ tay chẳng nhúc nhích.
Các thành viên Hội Nói tục chung quanh bắt đầu lục tục gõ trống, chẳng biết ai quăng ly trước, gào: “Trận tỉ thí lần thứ ba của Hội Th ô tục bắt đầu!”
Toán sâu rượu khắp sảnh chân nam đá chân chiêu, bắt đầu hưởng ứng: “Đánh! Đánh!”
Âm thanh bọn họ cao dần, hình ảnh trên màn hình treo cười sang sảng, chẳng biết là thực hay là mộng. Bầu không khí biến chất trong sắc huỳnh quang xanh tù mù, tín hiệu k1ch thích quen nhất bầu không khí giống như đấu trường này, nó tức thì trỗi dậy, khu vận động của Tô Hạc Đình được gia tăng lực, bắt đầu vận hành điên cuồng.
Một người mặc đồng phục JK buộc tóc hai bên đặt ly rượu xuống, sảng khoái nói: “Mèo Con đè hắn đi, đè được tôi mời cậu ly nữa!”
Rắn Lục: “Đừng có phiền—”
Hắn vừa dứt lời cái đuôi đã oặt xuống, sau đó chân hắn trơn tuột, bị kéo lật ngược lại đập cốp vào bàn.
Mặt bàn lung lay nghe lọc cọc.
Tô Hạc Đình trở tay nắm lấy chiếc đuôi thép của Rắn Lục, giẫm một chân lên bàn ghé người ngắm nghía Rắn Lục một chặp, huênh hoang: “Này, cái mắt này của mày là tại tao đúng không nhỉ?”
Cậu chẳng nói thì thôi, nói đến rồi Rắn Lục lại biến sắc, nhất thời bao thù mới hận cũ xộc lên khiến hắn chỉ muốn quyết tử một mất một còn với Tô Hạc Đình!
Rắn Lục rít lên: “Mẹ thằng khốn! Mày—”
Hắn mở lưỡi lê ẩn trong tay áo ra vung về phía Tô Hạc Đình. Tô Hạc Đình đè một tay xuống cánh tay Rắn Lục đẩy xuống.
Lưỡi lê giữa ngón tay Rắn Lục lại chuyển sang tay nắm, từ vung thành đâm.
Tô Hạc Đình ngửa người ra sau, cổ tay vẫn bị đuôi rắn thép ròng quấn lấy lôi về phía trước. Cậu túm tay Rắn Lục rồi thình lình vặn ngược lại.
Rắn Lục gào lên vì đau, cánh tay của hắn bị vặn ngược ra ngoài đau điếng. Hắn biết Tô Hạc Đình đang lăm le tháo lưỡi lê của mình nên nhất quyết không chịu buông ra, nâng đầu gối thụi một cú vào bên dưới mặt bàn.
Mặt bàn hơi lắc lư.
Tô Hạc Đình buông tay ra, Rắn Lục lợi dụng lực xoay tay lại.
Ẩn Sĩ sợ Mèo say đánh không lại nên bèn giơ chân đạp vào bắp chân Rắn Lục, ngờ đâu cái bàn ở đằng sau vỡ “ruỳnh”, A Tú rơi từ trên trời xuống vung dao chém.
Bầu không khí cuồng nhiệt chung quanh tức thì bùng nổ, nhất thời một loạng tiếng khui rượu “póc póc póc” vang lên, nắp rượu bay tứ tán.
Ẩn Sĩ lăn một vòng chui xuống dưới bàn kêu: “Ăn mừng cái gì! Các anh em, đè hắn, mau đè hắn lại đi!”
Loáng cái âm nhạc đã xập xình vang lên như sàn nhảy disco.
Tô Hạc Đình đứng dậy làm Rắn Lục không thấy rõ cậu vung nắm đấm kiểu gì, mũi hắn đau xót đến ứa nước mắt.
Lưỡi lê trong tay Rắn Lục rơi xuống đất, hắn buộc phải che mặt, cáu kỉnh gắt: “Chém chết nó đi!”
Tô Hạc Đình quẳng ghế va vào lưỡi dao thép của A Tú. Khung thép của chiếc ghế rất chắc, Tô Hạc Đình lúc này không phân biệt được ai với ai mấy, cậu bèn hỏi: “Ai đó?”
A Tú đáp: “A Tú!”
Cặp mắt khác màu của Tô Hạc Đình nheo lại, cậu đáp cho có: “Ờm.”
A Tú bỗng nổi giận, nói hẳn một câu hoàn chỉnh: “Đây là A Tú!”
Tô Hạc Đình khó hiểu: “Ai cơ?”
A Tú kéo khăn quàng ra: “Tao chém tay mày—”
Chẳng mấy khi gã mở miệng, nhưng còn chưa nói xong câu đã thấy lưng đau điếng, bị ai đó đạp bay ra ngoài!
Bàn ghế đồ đạc tức thì ngã chổng kềnh ra đất, ly rượu vỡ tung tóe trên sàn.
Rượu bắn lên đầu A Tú, lúc sắp sửa đáp đất gã mở hai lưỡi dao quét “xoẹt—” qua đất để chống mình.
Tạ Chẩm Thư mặc áo phông đen đơn giản, một tay xách túi nylon, bên trong đựng đầy kẹo sặc sỡ.
Anh nói: “Mày làm cái gì cơ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT