Mèo không cựa quậy nổi nhưng cảm xúc lại còn đó. Mé trong cổ tay cậu bị hôn, đầu ngón tay thì lại chạm vào ngôi sao chữ Thập, hai luồng nóng lạnh khiến cậu hồn xiêu phách lạc.
Sống mũi thẳng tắp của Tạ Chẩm Thư chạm vào mé trong cổ tay Tô Hạc Đình, anh vẫn đang chờ đợi câu trả lời. Từ góc độ của Tô Hạc Đình, tư thế ấy của Chỉ huy như thể anh thuộc về cậu vậy. Nhưng bọn họ gần nhau quá, gần tới nỗi Tô Hạc Đình cảm nhận được cơn áp bách mà Tạ Chẩm Thư đem lại.
—Đừng nhìn tôi như vậy mà.
Trống tim thình thịch trong Tô Hạc Đình khiến cậu quay cuồng, cậu đã lùi về bên vực thẳm đầu hàng.
Đúng lúc Mèo sắp sửa bốc khói tới nơi thì chuông điện thoại reo lên.
Con người máy giúp việc đương chui rúc sau ghế sofa nãy giờ cuống cuồng giơ tay lên nhắc: “Thưa cậu, điện thoại reo, điện thoại!”
Tô Hạc Đình như choàng tỉnh mộng, mặc kệ cổ tay bị hôn mà kêu luôn: “Điện thoại!”
Tạ Chẩm Thư bèn đưa tay móc chiếc điện thoại cạnh cái gối bên chân, bên trên hiện “số lạ”. Anh giơ “số lạ” cho Tô Hạc Đình xem, dùng ánh mắt hỏi Mèo có muốn nhận hay không.
Tô Hạc Đình quả quyết: “Nhận!”
Tạ Chẩm Thư bèn bắt máy rồi áp điện thoại vào tai Tô Hạc Đình.
Lù lù ngay trước mắt Mèo là tấm áo sơ mi của Tạ Chẩm Thư, cậu bèn sấp ngửa rời mắt đi, nói: “A lô?!”
Đầu bên kia hơi ngớ người, rồi hỏi: “Gì mà gắt thế? Cậu bị đánh à?”
Tô Hạc Đình có bị đánh đâu, cậu bị hôn! Tên đầu sỏ còn đang nhìn cậu này, nhưng cậu chẳng thể nói mà chỉ có thể cứng giọng gạt chuyện sang một bên: “Ông già có chuyện gì nói mau.”
Hòa Thượng sờ cái đầu tròn vo, đã quen với biệt danh “ông già” rồi, đoạn bảo: “Lúc nào cũng đùng đùng như thùng thuốc nổ! Tôi tìm cậu có chuyện.”
Tạ Chẩm Thư nửa chống người làm nổi bật cơ bắp đều đặn trên tay, lúc hơi gập tay lại, những đường cong hiện ra gợi cảm giác mạnh mẽ. Bờ vai rộng, cánh tay dài, vòm ng ực rắn rỏi của anh có thể bao lấy cả Tô Hạc Đình.
Tô Hạc Đình: “Ờ.”
Cậu chỉ dám nói ờ để khỏi làm bại lộ gì đó qua giọng nói.
Chết thật.
Mèo cảm giác lúc này mình chẳng khác nào một tên khốn bị kim ốc tàng kiều vậy.
Hòa Thượng không nghe ra gì mờ ám. Gã gọi điện một là vì nể Tô Hạc Đình, hai là muốn hỏi thăm tình hình Tô Hạc Đình để chắc chắn Mèo chưa ngỏm. Hiện giờ Chị Đại đang bị điều tra, kế hoạch Giác bị tạm hoãn, chính gã cũng mới phải ngồi phòng thẩm vấn về xong nên không dám dùng số cũ để liên lạc với Tô Hạc Đình.
Giờ gã nghe giọng Tô Hạc Đình vẫn bình thản ngứa đòn như trước kia thì yên tâm hẳn, đoạn bảo: “Tôi vừa mới từ phòng thẩm vấn về, vốn tổ chức chuẩn bị cho tôi nghỉ hắn hạn rồi, nhưng mà đang thiếu nhân viên nên lại kêu tôi đến làm chỉ huy. Chuyện là thế này, có phải cậu có một người anh em tên là Ẩn Sĩ không? Lúc bắt người trước đây tôi có bắt gặp anh ta mấy bận, vừa nhận được tin báo từ đội tuần tra bên dưới là anh ta giữa đêm hôm vẫn còn đang lang thang ở khu vực nguy hiểm, sao anh ta không về nhà vậy? Mấy bữa nay…” gã liếc xung quanh, sợ tai vách mạch dừng nên không thể nói thẳng là chuyện của Vệ Đạt mà chỉ đành qua loa cho xong câu, “mấy bữa nay chỗ nào cũng thiết quân luật, lại còn có cả giờ giới nghiêm nữa, kêu anh ta về tranh thủ về nhà sớm đi, đừng lượn lờ nữa không là tôi phải dẫn quân đi bắt đấy.”
Tô Hạc Đình liếc tin nhắn đang phát, bên trên ghi thời gian.
Giữa đêm hôm, lại còn đang vào thời kỳ chính trị nhạy cảm, với tính cách của Ẩn Sĩ thì y chỉ muốn ru rú trong nhà lên mạng hai tư trên hai tư chứ sao lại đi lang thang làm gì?
Tín hiệu k1ch thích trong đầu Tô Hạc Đình tắt dần, cậu hỏi: “Đội tuần tra thấy anh ta ở đâu?”
Hòa Thượng mở xác định vị trí ra, dạo gần đây tin đồn người lai bạo động gây xôn xao quá nên đội tuần tra không tiếp xúc trực tiếp với người lai mà chỉ đảm nhiệm tuần tra thường nhật với báo cáo tin tức, tối mà phát hiện người lai khả nghi thì sẽ tránh xa, chuyển hình ảnh cùng vị trí cho tổ vũ trang để tổ vũ trang cử tiểu đội đi xử lý. Thành ra khối lượng công việc của tổ vũ trang tăng lên, đó cũng là nguyên do mà Hòa Thượng bảo thiếu nhân sự.
Tấm hình chụp loáng lướt mà Hòa Thượng nhận được rất mờ, gã cố gắng phân biệt: “Chõ này xây chéo, chắc là gần nhà thờ. Anh ta dẫn theo một đứa bé, ờm… Cũng không phải là đứa bé, một thiếu niên, chắc là đang đi mua đồ.”
Ở chợ đen chỉ có đúng một cái nhà thờ, đó là tàn tích từ thế giới cũ, từng bị giáo phái Quy Hệ chiếm giữ.
Giáo phái Quy Hệ do người sống sót thành lập, vì không thể phản kháng lại hệ thống Chủ thần nên bọn họ chuyển sang thờ phụng hệ thống Chủ thần, đã bị Hình Thiên xóa sổ, các thành viên của giáo phái này hiện còn đang bị giáo dục tư tưởng trong sở giam. Nhà thờ bị bỏ hoang cho tới mấy năm trước thì Hội Nói tục nổi dậy, họ cho rằng nơi này có ý nghĩa nên đã lén quy hoạch thành trường dạy nói tục.
Ẩn Sĩ rất mê Hội Nói tục, tính y bủn xỉn là thế mà tháng nào cũng nộp phí đều đặn cho hội, đã vậy còn tham gia diễu hành định kỳ cùng hội, cật lực tuyên truyền tuyên ngôn “Chiến vãi lù”.
Chẳng nhẽ mới sáng sớm y lại đi chèo kéo người ta vào Hội Nói tục?
Tô Hạc Đình: “Ông có ảnh không? Gửi tôi xem.”
Hòa Thượng đã mặc xong trang bị và chuẩn bị lên đường, gã vừa thay ủng quân đội vừa nói: “Tôi gửi rồi đấy. Tôi nói trước nhé, khu sinh tồn có quy định, trẻ vị thành niên không được tham gia vào các hoạt động tổ chức, nếu cậu biết cậu này là ai thì bảo Ẩn Sĩ đưa người ta đến chỗ đội tuần tra đi, lát tôi đưa cậu đó về nhà.”
Tô Hạc Đình hơi nghiêng đầu bỏ điện thoại ra để xem ảnh.
Tạ Chẩm Thư: “Ừm?”
Tô Hạc Đình: “Cho tôi xem ảnh.”
Lúc bấy giờ Hòa Thượng mới vỡ lẽ: “Ai ‘Ừm’ đấy? Tên nhóc nhà cậu…” gã xác nhận thời gian rồi hốt hoảng, “Muộn thế này rồi mà tên nhóc nhà cậu vẫn còn đi hẹn hò à?!”
Tạ Chẩm Thư vừa bật loa để tìm ảnh cho Mèo.
Giọng nói tá hỏa của gã làm Tô Hạc Đình đỏ mặt, cậu xẵng giọng: “Ông bớt bao đồng đi!!!”
Hòa Thượng vô cùng tận tâm: “Thuốc an thần không làm cậu ngất hả? Giờ này mà còn đi hẹn hò! Cậu đấy, cẩn thận tí đi, giờ đang là thời buổi đặc biệt, chẳng biết ai là gián điệp đến lừa cậu ai không đâu.”
Tô Hạc Đình: “Hơ—?! Ông mới là gián điệp ấy! Bạn hẹn của tôi đẹp,” đối mặt với Tạ Chẩm Thư, lưỡi cậu như nhũn ra, “đẹp… Ờm.”
Hòa Thượng kêu: “Cậu nghe này, chớ để sắc đẹp làm u mê!”
Anh đẹp trai mở ảnh ra cho Tô Hạc Đình xem.
Lạ là Tô Hạc Đình không phản bác câu kia mà chỉ lẩm nhẩm: “Mờ thế này thì nhìn ra…”
Cậu bỗng ngắt lời, nheo mắt lại.
Ẩn Sĩ trong bức ảnh này rúm ró sợ sệt nhét tay vào trong chiếc áo khoác to sụ, đang mua đồ ở một cửa hàng tạp hóa nhỏ. Đứng bên cạnh y là một thiếu niên khẳng khiu, cổ quấn khăn quàng màu xám đen khó phân biệt, đang cầm điện thoại di động.
May mà ánh sáng tù mù từ điện thoại chiếu sáng mặt người thiếu niên nọ, mặt người này dù có nhòe một nửa Tô Hạc Đình cũng biết gã là ai.
Tô Hạc Đình hỏi: “Đây là gã người dao mà?”
***
A Tú hắt xì cái rồi lau bừa, gã không muốn đứng dầm mưa chờ nữa nên bèn đá Ẩn Sĩ một cái để giục y nhanh lên.
Ẩn Sĩ: “Đừng đá mà, đã xong đâu, giờ chúng ta là đối tác chứ không phải cấp trên cấp dưới, tử tế với tôi tí đi.”
Ai là đối tác của y chứ.
A Tú cũng chẳng đáp, đúng lúc này điện thoại di động kêu “tinh” một tiếng báo tin nhắn.
Mèo Con: Đang đâu đấy?
A Tú đọc không hiểu nhưng Rắn Lục thì như cuống lên lâm vào đại dịch, hắn giật lấy cái điện thoại nhìn chòng chọc vào hai chữ “Mèo Con” mà lòng ngổn ngang trăm mối, hỏi Ẩn Sĩ: “Đang tải ý thức mà nó còn nhắn tin được à?”
Ẩn Sĩ đáp như chuyện tất dĩ: “Tan ca rồi mà.”
Rắn Lục hỏi: “Nó muốn sao?”
Ẩn Sĩ bịa: “Kêu tôi đi đón ấy mà, độ này cậu ta mới bị ông chủ Vệ dí đấy nên ra ngoài dè chừng lắm. Hay là anh đưa tôi điện thoại để tôi dụ cậu ta ra cho. Trong trụ sở bí mật toàn người của Hình Thiên không, mấy anh vào cũng chẳng thoát ra được.”
Rắn Lục cười khẩy: “Điêu xoắn mỏ, mày muốn liên lạc với nó chứ gì, làm như bố mày tin đấy?”
Ẩn Sĩ dẫn Rắn Lục lang thang mấy vòng quanh khu vực này để chờ đội tuần tra đến hỏi rồi kiếm cơ hội thoát thân, ai dè tối nay đội tuần tra lại lờ tịt bọn họ đi, Rắn Lục lại còn muốn tránh tai mắt nên cứ chĩa súng vào y lúc đi vào ngõ.
Ẩn Sĩ nói: “Ông anh nghĩ đi đâu vậy. Thế anh cứ nhắn tin trả lời đi coi.”
Rắn Lục cầm điện thoại lần chần một phen, hắn không tự nhận mình là loại biết đóng kịch, sợ mình không bắt chước được đúng giọng của Ẩn Sĩ nên sẽ đánh động làm Mèo Con nghi ngờ.
Ẩn Sĩ muốn hắn do dự thế đấy, ý đồ lăm le nổi dậy trong lòng, y bèn trưng ra vẻ mạt vô lại “không thành vấn đề”, bảo: “Tính Mèo nóng vội lắm, nếu trong vòng năm phút anh mà không trả lời tin nhắn là cậu ta sẽ gọi điện hỏi thẳng đấy, trước giờ tôi chưa bao giờ dám không trả lời cậu ấy.”
Mẹ!
Rắn Lục tức thì cảm thấy chiếc điện thoại này đang làm bỏng tay mình, kêu: “Sao nó phiền thế? Mày qua đây! Tao bảo mày nhắn lại đi.”
Ẩn Sĩ bất đắc dĩ cầm vào máy, còn chêm thêm: “Tức là anh bảo tôi nhắn lại đấy nhé? Lát đừng có quạu quọ với tôi đấy! Nói đi, anh muốn tôi nhắn lại sao?”
Rắn Lục nói: “Bảo nó ra ngoài… Không, bảo nó cứ chờ đấy.”
Rắn Lục không dám tin hẳn lời của Ẩn Sĩ, hắn luôn cảm thấy vụ “tẩy não người nhân tạo” rất là đáng ngờ nên muốn tự mình xem xét trụ sở bí mật của Hình Thiên. Nếu là thật thì cũng còn dễ cho hắn ăn nói với Vệ Đạt.
Ẩn Sĩ ra chiều đáp: Đang trên đường đây, anh đến đón chú giờ, chú cứ chờ đó.
Tạ Chẩm Thư phía bên kia: “…”
Tô Hạc Đình đọc tin nhắn thì phân tích như đúng rồi: “Cái này chắc chắn là Rắn Lục nhắn rồi, gì có chuyện Ẩn Sĩ dám làm anh.”
Tạ Chẩm Thư nói: “Ừm—”
Giọng Chỉ huy bằng bằng, cũng chẳng biết là không thoải mái chỗ nào.
Tô Hạc Đình nói: “Nhắn lại ‘Mấy giờ đến’.”
Mèo Con: Mấy giờ đến?
Rắn Lục nào biết mấy giờ đến, hắn chẳng biết đường cũng chẳng biết cái khu này. Bình thường hắn toàn đi theo Vệ Tri Tân, ra ngoài cửa là có quân để chỉ tay năm ngón, giết ai thì khắc có người dẫn dường cho chứ trước giờ có bén mảng sang khu nhà thờ này đâu. Rắn Lục cảm thấy cái khu này chẳng khác gì bãi rác, toàn hộ nghèo xong còn bẩn.
Ẩn Sĩ hỏi hắn: “Ừa?”
Rắn Lục: “Ừa cái mẹ gì mà ừa, liệu hồn trả lời nó đi.”
Ẩn Sĩ bèn nhắn lại: Đúng 2 giờ 30.
Rắn Lục nhìn giờ rồi vội hỏi: “Cái chỗ tê bé tí teo bằng cái mắt chuột mà đi lâu rứa? Mi xạo ông đấy phỏng?”
Ẩn Sĩ nghe thấy giọng nông thôn của hắn hồi còn ở thế giới cũ bộc lộ hết thì vội vàng siết chặt điện thoại mà xoa dịu hắn: “Trụ sở bí mật mà, đã là bí mật thì đâu thể thích đến kiểu gì thì đến được. Anh trông chỗ này nhỏ thế thôi nhưng mà nó rất là lộn xộn, lắm đường ngang ngõ dọc. Chậc, dù gì anh cũng cầm súng mà, cứ đi theo tôi là được.
Mèo Con: Được.
Mèo Con: Chú em.
Tô Hạc Đình: “…”
Chú em không phải cậu nói!
Một tay Tạ Chẩm Thư nhấc Mèo dậy, tay khác cầm điện thoại, mặt tỉnh khô buông đúng một câu: “Lỡ tay.”
Ẩn Sĩ: Ô kê la.
Ẩn Sĩ: Vậy lúc đó gặp.
Tô Hạc Đình bị nhấc dậy, cái đuôi rũ xuống, nói: “Đến nhà thờ thôi, Ẩn Sĩ định dẫn chúng nó đến Hội Nói tục đấy.” Cậu thấy tư thế này sai sai nên lại bảo, “Tôi phải gọi điện cho má Phúc! Bảo bà ấy là tôi bị trục trặc—”
Cậu vừa dứt lời thì cái đuôi vểnh lên.
Tô Hạc Đình: “…”
Cậu bảo: “Thiết bị thông tin khởi động lại xong hơi lag ấy mà.”
Chuông điện thoại lại reo lên, vẫn là Ẩn Sĩ, nhưng tin nhắn lần này lại đầy ẩn ý.
Ẩn Sĩ: Thầy.
Ẩn Sĩ: Học hành vẫn suôn sẻ chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT