Má Phúc đi vào trong, tất cả mọi người bèn tranh nhau nhường chỗ ngênh đón bà như sao tụ quanh trăng. Bà chỉ gật đầu ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, sau đó đi thẳng tới bàn của Ẩn Sĩ. Ẩn Sĩ vội vàng đứng dậy kéo ghế cho má Phúc. Má Phúc ngồi xuống, mở lời: “Ai nổ máy bay của Vệ Đạt?”

Ẩn Sĩ sợ bà không vui nên bèn bao che cho Mèo với Chỉ huy: “Con, con… Hic.”

Má Phúc xin điếu thuốc từ Giai Lệ, cười khẩy: “Mày á? Mày châm điếu thuốc cũng còn run tay thì sao nổ được Vệ Đạt? Tưởng má ngu lắm hả? Chắc chắn là Mèo gây ra.”

Ẩn Sĩ biến thành con rùa rụt cổ, không dám ho he gì nữa. Y nhấm nháy liên tục cho Tô Hạc Đình để cố thu hút sự chú ý của Tô Hạc Đình khỏi người máy.

Mèo nói: “Tôi nổ, sao, nay đưa tang Vệ Đạt à?”

Má Phúc: “Đã chết đâu, đưa tang cái gì mà đưa tang? Đừng có vênh váo ranh con ạ, tối qua lão không ở trong đấy.”

Ẩn Sĩ chưng hửng: “Thì ra lão ta không ở bên trong, hầy, tự dưng mừng hụt.”

Tô Hạc Đình hiện giờ không buồn đếm xỉa đến vệ đạt, cậu nhấc cánh tay người máy lên, hỏi: “Ê, sao cậu lại hóa nhỏ rồi?”

Con người máy này bé hơn Bác Sĩ mấy cỡ, kích cỡ ngang ngang Bé Bong Bóng. Mấy cánh tay máy mỗi cánh làm một việc, nghe câu hỏi của Tô Hạc Đình, cặp mắt điện tử bỗng vụt sáng, nó há miệng gọi: “Má!”

Ẩn Sĩ cảm thấy nguy hiểm đang cận kề, y nhoài người qua bàn chỉ vào người máy, hỏi: “Rốt cuộc đây là ai? Nó dựa vào đâu mà dám gọi má?”

Má Phúc đang châm thuốc bèn đáp: “Dựa vào việc nó là em trai.”

Lần này cả Tô Hạc Đình lẫn Ẩn Sĩ đều thốt lên: “Em trai?!”

Má Phúc rít một hơi thuốc rồi nhìn hai nguời: “Tao đã bảo từ lâu là có em trai rồi mà hai anh em tụi bây chả để ý gì cả.”

Tô Hạc Đình biết má Phúc bấy lâu nay vẫn đang lắp ráp gì đó, cũng biết là có “em trai”, nhưng không ngờ em trai lại là Bác Sĩ.

Má Phúc thấy vẻ mặt cậu sai sai bèn hỏi: “Không thích à? Đừng có coi thường nó, đập cả đống tiền mới sửa được cả người nó đấy, còn đắt hơn cả đuôi của mày.”

Ẩn Sĩ trố mắt nhìn con người máy từ trên xuống dưới một lượt: “Mèo Con thì chẳng nói gì, lúc đó cậu ấy bị thương nặng. Nhưng đứa em trai này là má được đặt hàng làm, tại sao vậy! Con cũng muốn mà!”

Giai Lệ bị Ẩn Sĩ chặn đường bèn đưa tay gạt đầu y ra, nói: “Xương khuỷu tay của cậu là ông chủ Tần làm, lại còn có biểu tượng bông hoa ở trên, không thua gì bọn họ đâu.”

Ẩn Sĩ: “Ông chủ Tần sao so với má được? Tôi muốn má làm cơ.”

Y gọi má liên tục mà không hề thấy ngượng, thay đổi đủ cách thức để khen ngợi má Phúc. Thật ra chính y cũng biết thể cấy cùi chỏ của mình cũng rất đắt tiền, là một món di vật mà Chợ đen bây giờ có cầu cũng chẳng được ông chủ Tần làm cho.

Má Phúc nhìn thấu tâm tư của Ẩn Sĩ, hạ tay cầm điếu thuốc, nói: “Được rồi, đừng có lằng nhằng nữa. Lắp ráp đứa nhóc này vất vả gớm, may mà người ủy thác trả tiền sộp chứ không thì má mày cũng chẳng lấy được tài liệu.”

Ẩn Sĩ nổi cơn tò mò: “Còn có người ủy thác nữa cơ á? Là ông chủ lớn nào vậy? Giờ ông ta không thèm nữa rồi à?”

Một khoản tiền mà má Phúc phải dùng từ sộp để miêu tả thì quả thực phải rất nhiều. Ngoài ông chủ lớn ra, Ẩn Sĩ tạm thời không nghĩ được người khác.

Mắt má Phúc được đánh rất diễm lệ, lụa đen che hờ càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ. Bà hút thuốc rất nhanh, nói mới mấy câu đã gần hết điếu, cầm giữa ngón tay bảo: “Ờm, không biết người ủy thác là ai, nhưng chắc chắn không phải ông chủ lớn.”

Chỉ có bằng đấy ông chủ lớn, má Phúc qua lại với bọn họ, dù bọn họ có biến thành tro bà cũng nhận ra, nhưng cái người ủy thác này bà quả tình không biết.

Ẩn Sĩ thốt lên: “Em trai số đỏ đấy!”

Má Phúc vo tròn bao thuốc ném vào y: “Nói vớ nói vẩn.”

Ẩn Sĩ tủi thân: “Hai người không biết gì nhau mà vẫn làm ăn được sao.”

Má Phúc: “Lạ lắm à? Ngoài kia đầy người không biết gì nhau mà vẫn làm ăn. Ban đầu bọn tao có một người trung gian, sau đó tên này bỏ chạy nên tất nhiên tao với người ủy thác bị đứt liên lạc.”

Bao thuốc lá lăn đến bên Tô Hạc Định, cậu nhón nó lên, bỗng cười: “Tên trung gian bỏ chạy mà má vẫn cố làm nốt.”

Má Phúc nghiêm nghị: “Hắn chạy hay không là một chuyện còn tao làm hay không là một chuyện. Chuyện gì mà tao đã hứa với người khác thì đều không thể nuốt lời.”

Tô Hạc Đình biết tính má Phúc, nhưng nghe câu đấy vẫn thấy xúc động. Cậu nói: “Vừa hay, tôi biết một tên này, hắn ta ủy thác cho một người trung gian giúp hẳn sửa bạn mình, kết quả bạn còn chưa sửa xong thì tên trung gian kia đã chạy mất tiêu.”

Tất cả mọi người liền nhìn cậu, cậu đưa mắt về Tạ Chẩm Thư.

Má Phúc dừng hút thuốc, nghe ra ý của Tô Hạc Đình. Bán tín bán nghi, bà bèn bóng gió với Tô Hạc Đình: “Tiệm tạp hóa à?”

Cả bàn người quay đầu nhìn từ Tô Hạc Đình sang Tạ Chẩm Thư. Tạ Chẩm Thư nói “Răng Thỏ số 209”.

Số 209 là số phố của tiệm tạp hóa, trước đây Răng Thỏ hay dùng nó làm ám hiệu kết nối.

Má Phúc biến sắc, rốt cuộc cũng nhận ra. Bà nói: “Thì ra người ủy thác là anh.”

Ẩn Sĩ nghe hiểu láng máng, vừa dỏng tai lên vừa nói: “Khoan đã, thế tức là người ủy thác em trai là anh Tạ hả? Trời ơi, đây chính là duyên số đấy, mọi người nhìn xem, lòng và lòng vòng cuối cùng cũng về người một nhà!”

Y vỗ tay cười khoái chí, Bé Bong Bóng bên cạnh cũng hào hứng vòng tới vòng lui quanh người máy, vẻ mặt “v” dí sát vào đối phương. Nhưng con người máy nọ chỉ biết đứng như ngỗng cho Bé Bong Bóng đưa đẩy.

Mọi người nhìn một hồi, Ẩn Sĩ mới hỏi: “Ủa, mà đứa em trai này trông hơi ngu. Anh Tạ, bạn anh thật hả?”

Tạ Chẩm Thư không đáp, anh cầm ly rượu của Ẩn Sĩ lên đưa cho người máy, nói: “Mời.”

Người máy giơ hai tay lên nhận rồi ngửa đầu cạn ly. Hai giây sau, nó mở lồng ngực kéo ra một bình đựng nước bên trong rồi đổ lại rượu vào ly.

Thiết kế này đúng là của Bác Sĩ, song phản ứng của nó lại quá xa cách. Tạ Chẩm Thư phát hiện đã có vấn đề, bèn hỏi má Phúc: “Có phải nó chưa được gắn chip không?”

Má Phúc dập điếu thuốc, đáp: “Đúng rồi, chưa gắn. Nếu trí nhớ của anh không kém thì chắc anh cũng nhớ lúc ấy tôi bảo Răng Thỏ là nó chỉ có thể cùng hồi sinh với người khác mà thôi.”

Ẩn Sĩ nghe đến đó càng lấy làm lạ, lại thò đầu ra hỏi: “Nó với ai hồi sinh cơ? Nhà chúng ta còn có người khác nữa à?”

Má Phúc nhìn y, giây lát sau, đôi môi đỏ mọng của má hơi cong lên, hỏi một câu không hề liên quan: “Ẩn Sĩ, đầu mày ráp xong chưa?”

Ẩn Sĩ: “Ráp xong rồi ạ, nhưng chẳng hiểu trục trặc ở đâu mà một nửa hay bị vỡ lắm… Sao, sao lại nhìn tôi? Mọi người kỳ thật đấy, đầu tôi có vấn đề chẳng phải là chuyện như cơm bữa sao…”

Giọng y càng lúc càng lí nhí, ánh mắt của tất cả làm y chột dạ. Hồi lâu sau y đứng phắt dậy như một con chim cút hoảng loạn, bàng hoàng chỉ vào đầu mình: “Không không không phải chứ?!”

Bé Bong Bóng bèn nhại lại: “Không phải chứ, không phải chứ.”

Má Phúc gật đầu, Ẩn Sĩ mém thì ngất xỉu. Tô Hạc Đình lại siết chặt nắm tay, nói: “Ghét thế nhỉ, lẽ ra tôi phải nghi ngay từ ban đầu rồi!”

Người bình thường bị vỡ đầu trong khu an toàn thì dù không bị thương ngay lập tức cũng sẽ sinh ra phản ứng sinh lý mãnh liệt. Ngay bản thân Tô Hạc Đình lúc lên mạng với thoát ra còn hay bị choáng, nhưng Ẩn Sĩ trước giờ dường như lại chẳng hề hấn gì, vỡ đầu mà vẫn đi thu thập thông tin khắp nơi.

Ẩn Sĩ ngã phịch xuống ghế với vẻ hoang mang. Y vỗ đầu như vỗ quả dưa hấu, lẩm nhẩm: “Nhưng tôi có cảm thấy gì đâu, tôi… Vậy tôi coi như là mô phỏng người sống sao?”

Tô Hạc Đình: “Chưa chắc, ông có nhớ lai lịch của mình không?”

Ẩn Sĩ: “Tất nhiên là nhớ rồi, trước đây tôi chuyên buôn đồ cổ giả, lừa gạt các ông chủ lớn, kiếm sống bằng cái miệng này…”

Y chép miệng, suy ngẫm nhân sinh về sau lại làm y nản lòng, tinh thần vinh quang ấy chỉ hiện lên thoáng qua rồi vụt tắt, y ngượng ngùng nói: “… Đừng học theo tôi, cuối cùng tôi bị người ta chém gần chết vứt ra đầu đường, sắp bốc mùi… Ôi, thôi không nói nữa, may mà có má.”

Nói tới đó, y chắp hai tay vái má Phúc, chân thành bảo: “Má chính là thần hộ vệ của Ẩn Sĩ tôi!”

Tạ Chẩm Thư hỏi: “Còn kia thì sao?”

Ý anh là người máy.

Má Phúc gác tay nghiêng đầu nhìn người máy, chậm rãi nói: “Đây sao? Đây là cơ thể của nó. Anh ủy thác tôi sửa nó, tôi đã đồng ý thì sẽ không bỏ bê. Cơ thể và con chip sao có thể tách rời mãi? Cả hai thứ này thiếu dù chỉ một cũng không được.”

Ẩn Sĩ đang chìm trong hồi ức đau thương, nghe thấy má Phúc nhắc đến cơ thể rồi lại con chip thì không khỏi hoang mang: “Ơ, không thể tách ra ư? Vậy giờ biết làm sao? Chả nhẽ cạy đầu tôi ra à?”

Má Phúc nói: “Giờ cạy ra cũng chả kịp nữa, dùng cách khác đi.”

Tô Hạc Đình hỏi: “Cách gì?”

Má Phúc vỗ đầu người máy cho nó quay đi chỗ khác để lộ gáy. Sau gáy có một mảng mở ra được, bà chỉ vào đó bảo: “Để Ẩn Sĩ liên kết với nó.”

Vừa nghe bà nói vậy, Tô Hạc Đình bỗng sáng tỏ, thốt lên: “Giống như Chỉ huy với Yếm Quang vậy.”

Nhưng ngay sau đó cậu lại thầm nghĩ: Không phải, Yếm Quang không có ý thức của riêng mình, phải là giống A Tương với Huyền Nữ mới đúng.

Tuy Huyền nữ với Bác Sĩ khác nhau, nhưng lúc này tình cảnh của bọn họ rất tương đồng, đều cần linh hồn của linh hồn ý thức của vật dẫn, đều là kết quả của thí nghiệm trí tuệ nhân tạo giữa loài người.

Ẩn Sĩ nói: “Ồ, tôi hiểu đại khái rồi, tôi phải dùng kết nối não máy của □□ liên kết của nó. Nhưng thế tức là không đánh nhau được hả? Mà nhỡ nó ‘tỉnh’ thì tôi phải làm sao? Bọn tôi cùng tồn tại được không?”

Má Phúc nói: “Chẳng phải thử thì sẽ biết sao?”

Gần chỗ này bà có một văn phòng sắp bị phá, đã lâu không dùng nhưng trang thiết bị đầy đủ, khá kín đáo. Bởi vậy uống rượu xong, má Phúc bèn dẫn cả đoàn tạm biệt mọi người rồi qua đó.

Văn phòng nép bóng dưới tầng hầm một nhà dân cũ, đây là nơi chốn dừng chân đầu tiên của má Phúc. Sở dĩ bố trí ở đây là bởi rất nhiều người lai mà bà cứu đều sinh sống ở đây. Về sau Hình Thiên bắt đầu quản lý nghiêm ngặt, hai phe Chợ đen và đấu trường độc quyền công nghệ cải tạo, má Phúc chán việc bọn chúng hay phái người tới nên bèn chuyển đến khu chung cư xập xệ.

Mục đích mọi người cùng đi quá rõ ràng, nửa đường Tô Hạc Đình dừng chân mua kẹo ở tiệm tạp hóa chia cho Tạ Chẩm Thư. Hai người đứng dưới bóng râm, nhìn má Phúc rẽ vào con ngõ nhỏ.

Mèo vò vò giấy bọc, nheo một con mắt nhìn bầu trời rồi nói: “Máy bay biến mất hết rồi.”

Tạ Chẩm Thư: “Khả năng cao là đang họp.”

Hai giây sau, anh hỏi: “Mắt đau à?”

Tô Hạc Đình: “Ý anh là con mắt cải tạo này á? Không đau, không đau tí nào hết, chẳng qua quen nheo lại như vậy thôi à.”

Một khoảng thời gian dài sau vụ nổ, Tô Hạc Đình rơi vào tình trạng bán mù, kỳ thực đây là thói quen lưu lại từ thời kỳ thích ứng. Cậu sờ sờ túi móc ra hai tờ tiền giấy ở phía Bắc trong thế giới cũ, ngoái lại đưa cho ông chủ tiệm tạp hóa.

Loại tiền giấy này không còn lưu hành nữa, giờ chúng đã là đổ sưu tầm, có thể đem ra Chợ đen bán.

“Cho tôi một điện thoại di động gắn sim,” Tô Hạc Đình nói, “càng cũ càng tốt.”

Tạ Chẩm Thư cầm viên kẹo, nói: “Em định gọi điện cho Hòa Thượng.”

Tô Hạc Đình: “Thông minh ghê, đoán phát trúng luôn.”

Giấy gói màu càng vò càng mất màu, đầu ngón tay Mèo cũng hơi đỏ. Cậu bỗng sáp lại gần bóc kẹo cho Tạ Chẩm Thư, hỏi: “Sao không ăn? Vị vải đó.”

Cậu nhét viên kẹo đã bóc xong vào miệng Tạ Chẩm Thư, Tạ Chẩm Thư cắn nghe răng rắc.

Tô Hạc Đình: “Anh ghét à?”

Tạ Chẩm Thư: “… Không ghét.”

Tô Hạc Đình giơ hai ngón tay đặt lên khóe môi anh, dỗ dành: “Trông mặt anh bây giờ có vẻ ghét lắm đó…”

Cậu còn chưa nói hết đã nghe “rắc” một tiếng, Tạ Chẩm Thư đã cắn nát viên kẹo.

Tô Hạc Đình giật bắn mình, chẳng hiểu viên kẹo đã làm gì nên tình nên tội với Chỉ huy. Tạ Chẩm Thư lấy ví tiền ra đưa cho Tô Hạc Đình, tỏ ý cậu mua tiếp.

Tô Hạc Đình nói: “Em vẫn còn mà.”

Tạ Chẩm Thư nhìn vào mắt cậu, bỗng dưng cậu hiểu ra gì đó, hết nhìn ví lại nhìn Tạ Chẩm Thư, không kìm được cười lên: “Được rồi, nếu anh đã toàn tâm toàn ý giao nộp thì em sẽ không khách sáo đâu.”

Cậu cầm lấy chiếc ví, dùng tiền lẻ bên trong mua hết kẹo. Lúc tính tiền, ông chủ đưa điện thoại di động cho cậu, cậu thuần thục cắm sim vào, đứng bên con đường nườm nượp người gọi cho Hòa Thượng.

Mãi Hòa Thượng mới nhấc máy, hỏi: “Ai đấy?”

Tô Hạc Đình huýt sáo một tiếng dài.

Hòa Thượng thoáng sững lại rồi phản ứng, ôm điện thoại gào lên: “Tô… Ranh con!”

Bên gã xem chừng không thuận lợi cho mấy, sau một loạt những tiếng hỗn loạn, Hòa Thượng đè giọng rất thấp: “Giờ cậu còn biết đường gọi điện cho tôi cơ à?! Tối qua chạy có thấy quay lại đâu!”

Tô Hạc Đình: “Đương nhiên rồi, ai đời đang chạy lại quay lại?”

Hòa Thượng cứng họng, đổi tư thế, vẫn nhỏ giọng: “Cậu đang làm gì vậy?”

Tô Hạc Đình nhét từng viên kẹo mới mua vào trong túi, bảo: “Đang đi dạo phố, tự dưng nhớ tới ông với Chị Đại, mấy hôm nay quên không hỏi thăm sức khỏe nên mới gọi điện.”

Hòa Thượng: “Cậu có biết lúc này là lúc nào không?”

Tô Hạc Đình buộc túi, đáp nhẹ tênh: “Biết chứ.”

Hòa Thượng phát khùng vì vẻ thờ ơ của cậu: “Hội đồng họp suốt cả ngày hôm nay, Vệ Đạt ở ngay trong đây, Tổng đốc cũng ở trong đây, tất cả đều ở đây—” giọng gã không kiềm được cao vút lên, gã lại vội vàng đè xuống, “mà cậu còn đi dạo phố? Đừng có đi dạo nữa!”

Tô Hạc Đình: “Đi dạo bắt tôi mà không đi dạo cũng bắt tôi, kiểu gì cũng bắt tôi thì tôi thà đi dạo tiếp còn hơn.”

Cậu đưa túi giấy cho Tạ Chẩm Thư, Tạ Chẩm Thư nhìn sang trái. Bên trái là một tấm gương nhỏ của tiệm tạp hóa lỡn cỡ lòng bàn tay, chiếu tới điểm tụ của con đường phía đối diện, có điều rất mờ.

Như thể có người khả nghi ở gần đó.

Hòa Thượng đang đọc diễn văn trong điện thoại: “… Hoàng đế vừa chết, Chợ giao dịch loạn lạc, cậu có biết không…”

Tô Hạc Đình giơ tay ra dấu “ba”, ý là hỏi có mấy kẻ khả thi. Tạ Chẩm thư lắc đầu, vẫn nhìn gương chăm chăm như một con báo tuyết sắp săn mồi.

Hòa Thượng: “Họp từ tối qua đến bây gờ, tới khi lệnh truy nã được ban hành là cậu không quay đầu được nữa đâu…”

Tô Hạc Đình cắt lời Hòa Thượng: “Cảnh sát trưởng Tiền có đó không?”

Hòa Thượng không đáp, Tô Hạc Đình nói tiếp: “Cảnh sát trưởng Tiền sai người bắn chết Hoàng đế, chẳng phải là vì muốn thừa nước đục thả câu đấy sao? Giờ Chợ giao dịch loạn lạc, y vui còn không kịp. Còn có quay đầu được hay không, Hòa Thượng à, ông đặt tay lên ngực mà tự vấn bản thân đi, Hình Thiên cần tôi quay đầu sao?”

Đây là câu hỏi mà Hòa Thượng luôn né tránh, ngoài miệng gã thì Hình Thiên chắc chắn cần, nhưng trong lòng gã đã có câu trả lời khác. Bởi vậy gã vừa truy đuổi Tô Hạc Đình theo lệnh, vừa không ngừng bỏ qua cho Tô Hạc Đình. Giống như cuộc điện thoại này, từ đầu tới cuối gã giữ mồm giữ miệng để tránh làm bại lộ tin tức của Hình Thiên, nhưng gã đã tiết lộ hết lập trường.

Tô Hạc Đình nói: “Tôi bị chọn làm con dê thế mạng, chính ông thừa hiểu, mọi người cũng thừa hiểu. Bị truy nã thì có gì mà phải sợ? Tôi bị truy nã như tội phạm cũng chẳng phải chuyện gì mới.”

Kẻ khả nghi càng lúc càng tiếp cận gần, cuối cùng Tô Hạc Đình nói: “Hay là ông khuyên Hình Thiên quay đầu đi? Thế thì còn đáng tin hơn đấy.”

Không chờ Hòa Thượng đáp, cậu đã cúp máy trước. Cậu bẻ sim phá điện thoại ném thẳng vào thùng rác.

Giờ này là buổi chiều, trên con đường nắng chang chang, khắp chung quanh qua lại toàn là người lai.

Tạ Chẩm Thư xách túi giấy, nắm vai Tô Hạc Đình đổi mèo vào đường trong. Cả hai chui vào sóng người, anh nói: “Sáu tên.”

Tô Hạc Đình không liếc mắt, hỏi: “Tổ vũ trang à?”

Tạ Chẩm Thư: “Người lai.”

Bọn họ không có ý định đấu tay đôi với đối phương, như thế không chỉ lãng phí thời gian mà còn dễ rút dây động rừng. Nếu là người lai thì tức là kẻ đứng sau lưng là Vệ Đạt hoặc Chợ giao dịch, tóm lại không phải là Hình Thiên, bởi vì tổ vũ trang của Hình Thiên không tuyển người lai.

Sau màn chạm mặt ngắn ngủi, đối phương đã lập tức để mất mục tiêu, so với 7-006 và Tạ Chẩm Thư thì hiển nhiên chúng không chuyên nghiệp bằng.

Hai người thoát khỏi theo dõi, từ trong con ngõ đi vòng qua bên cạnh tòa nhà dân cũ, Rắn Lục đang giữ cửa ở đây.

“Kính coong,” Tô Hạc Đình bắt chước tiếng chuông cửa, “mở cửa.”

Mặt Rắn Lục lạnh tanh: “Không cần bấm chuông, đây chỉ là một cánh cửa sắt nát vụn thôi, không có khóa.”

Hai người vào trong, Rắn Lục đạp cánh cửa sắt dậy rồi lại phủ xích sắt lên. Tô Hạc Đình chưa từng tới đây, cậu quan sát bốn phía, không có người ở, nóc nhà bong tróc bợt màu, nghiêng nghiêng ngả ngả như sắp đổ sập tới nơi. Rắn Lục dẫn bọn họ đi thẳng tới cuối, xuống cầu thang là một cánh cửa rỉ sắt loang lổ.

Tô Hạc Đình hỏi: “Có ám hiệu gì không?”

Rắn Lục đi tới gõ cửa “bịch bịch”, nói: “Tô Hạc Đình đây.”

Cửa lập tức mở ra, không hề có gì thách thức.

Tô Hạc Đình: “…”

Văn phòng này giống văn phòng của má Phúc ở chung cư, có điều lớn hơn hẳn, nghe đâu là vì ngày xưa má Phúc cứu nhiều người quá nên không thể không mở rộng văn phòng ra cỡ này.

Bé Bong Bóng trượt tới cửa thì va vào chân Tạ Chẩm Thư, bèn reo lên: “Tới rồi, tới rồi!”

Hôm nay nó rất vui, biểu cảm “v” mãi không đổi, bị Tạ Chẩm Thư xách dậy nó cũng không sợ mà lại ôm xẻng chớp mắt thật lực.

Tạ Chẩm Thư đang định ngó vào trong thì Giai Lệ lại đi ra từ một đống mô hình hỗn độn. Mặt chị xanh mét, nói: “Mau đóng cửa lại, nguy hiểm—”

Tô Hạc Đình ngạc nhiên: “Nguy hiểm gì?!”

Một tiếng pháo vang lên bên trong, đồ vật xung quanh đổ ầm ầm làm một lớp bụi bắn lên. Tô Hạc Đình lăn đi cực nhanh, gạt tro bụi, thấy Ẩn Sĩ đang nằm thẳng cẳng trên bàn làm việc.

“Ông chết rồi à?” Tô Hạc Đình nói, “Ẩn Sĩ!”

Ẩn Sĩ: “Tôi không chết! Tôi… Ui da, mau ngăn nó lại đi, nó định nổ chết mọi người đấy!”

Tàn thuốc tản đi, chính giữa là Bác Sĩ đang đứng thẳng tắp. Cánh tay sắt của nó đã biến thành một khẩu pháo tự động tăng cấp.

“Xin chào,” giọng nó cao lên, “xin chào, tôi là Bác Sĩ, tôi không phải một người máy xấu xa.”

Ẩn Sĩ bị ghim trên bàn làm việc, lại còn đang cắm dây liên kết. Y đảo mắt liên hồi, nhìn xuống Bác Sĩ bảo: “Rồi rồi rồi, máy là người máy tốt siêu cấp vũ trụ. Em trai, không phải, anh trai à, em gọi anh là anh nhé? Anh, anh bỏ khẩu pháo xuống đi… Đừng bắn!!!”

Cánh tay máy của Bác Sĩ đã nâng cấp xong, mấy tay khác cũng thò ra hai khẩu pháo nhỏ, thậm chí còn khoa trương hơn cả má Phúc. Nòng pháo sáng lên, nó lên cơn phấn khích nổ súng “đoàng đoàng” tứ phía.

“Nguy rồi,” cặp mắt điện tử của Bác Sĩ chớp liên hồi, “tôi không khống chế được pháo. A di đà phật, tôi sắp thành người máy xấu xa rồi!”

Bốn phía chung quanh đều là vết pháo nổ, may mà má Phúc đã sửa sang lại nơi này nên trên tầng không bị lún, tiếng cũng không truyền ra ngoài, bằng không thì bọn họ đã bị bại lộ từ lâu rồi.

Rắn Lục cũng sợ có người nghe thấy nên bèn đóng cửa lại, do chậm một bước, hắn bị ngắm “tít” làm hồng tâm. Hắn liền “Đệt mẹ” một tiếng, cái mông như có dây pháo bị Bác Sĩ nhắm thẳng vào. Cuối cùng hắn gạt đống hộp các-tông đi lăn vào giữa đám mô hình.

“Má ơi, tắt được chưa vậy?!” Ẩn Sĩ không thoát ra được, “Để con nằm đây dễ bị bắn trúng lắm!”

Má Phúc lùi lại hai bước, ngược lại bà rất bình tĩnh: “Việc gì phải hoảng? Đã bắn trúng đâu, hỏng thì tao sửa.”

Nào pháo của Bác Sĩ lại sáng lên, cánh tay máy của nó giơ lên nổ một cú động trời. Có lẽ do má Phúc sửa nên pháo của nó mang tức mạnh rất lớn, cánh tay máy cũng rất vững, khác một trời một vực so với vẻ cà cuống ngày xưa.

“Đây là công nghệ của Hình Thiên”, Bác Sĩ còn nhớ mà giới thiệu vũ khí một cách rất tổ chức, không kìm được hỏi, “làm phiền mọi người một chút, Hình Thiên là ai?”

Con chip của nó đã bị tổn thương nên mất ký ức, nó hoàn toàn không biết Hình Thiên, đến cả Bé Bong Bóng nó còn không nhận ra. Lúc nó giới thiệu lại bản thân thì ngoài cái tên “Bác Sĩ”, nó không nhớ gì cả.

Ẩn Sĩ nói: “Hình Thiên là… chừng nào cậu về tôi sẽ nói cho cậu!”

Sau gáy Bác Sĩ gắn sợi dây liên kết dài ngoằng, nó đưa tay gãi đầu, vẻ mặt rất ngây thơ: “Xin lỗi, tôi không làm được.”

Ẩn Sĩ: “Cậu quay lại đi!”

Bác Sĩ hiểu lầm nên bèn quay đầu sang chỗ khác, ôm pháo, mong chờ hỏi: “Thế này hả?”

Khẩu pháo đồng đang nhắm thẳng vào Ẩn Sĩ, Ẩn Sĩ cuống lên: “Không không không phải, cậu quay lại, quay lại…”

Trong lúc tình hình cấp bách, y cắn đầu lưỡi, nhìn khẩu pháo dần sáng lên.

Ẩn Sĩ kêu la thảm thiết: “Đừng nhắm vào tôi… Á!”

Bàn làm việc bỗng chấn động, bị Tạ Chẩm Thư đạp vào tường. Ẩn Sĩ bắn qua nơi pháo nổ, cùng đập vào tường theo chiếc bàn làm việc.

Mọi sự chú ý của Bác Sĩ đều bị Tạ Chẩm Thư thu hút, pháo vẫn đang sáng, đúng lúc ấy, cánh tay máy của nó hơi hạ xuống, bị giẫm lên.

Tô Hạc Đình nói: “Bắt kịp rồi!”

Cậu dùng bao giấy bọc đầu Bác Sĩ lại, Bác Sĩ hốt hoảng: “Đừng bắn tôi, xin đấy, tôi không phải người máy xấu! Tôi có thể hát cho mọi người, có thể sám hối với mọi người nữa!”

Nó không nhìn rõ phương hướng nên rất sợ hãi, giọng máy của nó lúc lên lúc xuống như đang bật khóc. Không hiểu cái đêm tiếp cận loài người ấy đã để lại ký ức thế nào trong nó, có lẽ nó vĩnh viễn không hiểu người bị phản bội là nó, nó không hề làm việc gì sai.

Tô Hạc Đình nhanh tay tắt cơ chế tự động của Bác Sĩ. Mấy khẩu pháo tức thì rụt về, quay lại thành cánh tay máy thông thường buông thõng.

“Hát đi,” Tô Hạc Đình búng tay vào bao giấy, “cậu có tài ca sĩ thiên phú mà.”

“Tôi không sao,” Bác Sĩ đứng lặng tại chỗ, bần thần, “tôi không sao! Cậu tốt quá, đây là lần đầu tiên tôi nghe người khác khen tôi có tài thiên phú đấy. Chờ tôi hắng giọng ho một cái đã, cậu muốn nghe gì nào? Tôi sẽ hát…”

Nó bật tiếng hát? Khúc hát hoa hồng bảo vệ liên minh? Tiếng ca như phát ra từ trong một máy ghi âm cũ, hơi rè, nhưng nó khiến Tô Hạc Đình nhớ tới ngày tuyết đổ.

Ẩn Sĩ lên cơn xúc động: “Tôi cảm giác mình chính là đóa hoa hồng kiên cường đón gió.”

Bác Sĩ: “Xin lỗi, vừa nãy để anh chê cười rồi.”

Ẩn Sĩ: “Không sao không sao.”

Trận pháo nổ kết thúc, mọi người cùng ngồi xuống đất.

Ẩn Sĩ vẫn đang liên kết với Bác Sĩ, y nhấc sợi dây lên, nói: “Xong thí nghiệm rồi, bọn tôi có thể xuất hiện cùng một lúc, nhưng không thể cắt dây liên kết.”

Má Phúc giơ lên hai cánh tay máy kiểm tra Bác Sĩ, nói: “Dùng tạm cũng được.”

Tay máy của Bác Sĩ bị nhấc lên như con vịt con tùy người ta chọc ngoáy. Cặp mắt điện tử của nó chợt lóe lên, nghe thấy mọi người gọi má Phúc là má, nó bèn gọi theo: “Má.”

Mở miệng cái là nó gọi liền mấy tiếng làm má Phúc phát phiền,

Má Phúc gắt: “Làm sao?!”

Bác Sĩ nói: “Tôi rất tốt, tôi đặc biệt tôi, tôi không hề bị thương luôn, tôi cảm giác tôi có thể được trọng dụng. Các anh chị em, mọi người cần tôi làm gì? Để tôi nghĩ xem, có rồi! Tôi sẽ cho nổ văn phòng.”

Nó nhiệt tình y như trước kia, có điều ngày xưa nó cứu người.

Tô Hạc Đình sờ chóp mũi, đoán là má Phúc đã thay đổi cài đặt của nó, sửa dữ liệu chữa bệnh của nó thành tấn công.

Má Phúc gõ cây búa con lên đầu Bác Sĩ, nói: “Giờ vẫn chưa tới lượt mày ra sân đâu, biết vì sao mày không kiểm soát được bản thân không?”

“Ủa,” Bác Sĩ chân thành hỏi, “thế thì vì sao ạ?”

Má Phúc đáp: “Vì con chip không ở trong cơ thể, tụi bây có hai ý thức.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play