Ẩn Sĩ trốn vào nhà tắm mãi không ló ra, Tô Hạc Đình bèn nhoài qua lan can bảo: “Vừa nãy bị đuổi nên nhiều chuyện chưa kịp hỏi. Chỉ huy, Giáo chủ đang ở đâu rồi? Khu Chào đời à?”

Cậu biết tuy Giác không xuất hiện nữa nhưng vẫn đang ở khu trừng phạt, chỉ có đám Giáo chủ đã biến mất hoàn toàn như chưa từng tồn tại.

Tạ Chẩm Thư dập điếu thuốc: “Không ở đây.”

Tô Hạc Đình hơi sững người, không nói nên lời. Cậu biết Chúc Dung đã gấp không gian nhưng trong lòng vẫn còn ôm vọng tưởng, thà rằng cứ nghĩ đám Giáo chủ đã chán chiến đấu triền miên nên quay về khu sinh tồn làm người sống sót còn hơn. Không ngờ đúng như lời Tiểu Cố bảo, tất cả mọi người đã bị tiêu diệt từ lâu.

Tạ Chẩm Thư nói: “Lên mạng lần sau không thấy có gì hết, khu trừng phạt cũng trở nên lạ lắm.”

Anh cầm điếu thuốc đã dập, khẽ nhíu mày như có chuyện nghĩ không ra.

Tô Hạc Đình mới hỏi: “Lạ á? Lạ như nào? Anh kể em nghe.”

Tạ Chẩm Thư: “Chúng ta chết hết, người sống sót thì còn sống.”

Lời anh nói không được dễ nghe cho lắm, nhưng nó lại đưa ra một sự thật kỳ lạ. Thực ra Tô Hạc Đình cũng rất nghi chuyện này.

Hồi lâu sau, Tô Hạc Đình mới bảo: “Em nghĩ mãi, chỉ có cây nhỏ vô địch mới có thể làm được chuyện kiểu này thôi, nhưng chẳng biết giờ nó đang trốn ở đâu nữa… Trong nhật ký bảo nó bị thương, Chủ thần vẫn chưa buông tha cho nó.”

Tìm Giác là mục tiêu của Tô Hạc Đình, nhưng ký ức của cậu vẫn thiếu mất một chỗ, có một vài khúc mắc ở giữa cậu vẫn chưa hiểu được. Kỳ thực chính bản thân chuyện mất trí nhớ cũng đã là rất lạ, bởi vì theo như trước mắt, sau khi “chết” cậu đã trở nên vô dụng với Chủ thần, vậy nếu vô dụng thì Chủ thần việc gì phải tốn sức chia tách rồi khóa ký ức của cậu lại?

Bọn họ nói chuyện ngoài ban công, Bé Bong Bóng đi lòng vòng trong phòng. Tới khi nó đi tới vòng tám mươi tám thì rốt cuộc Ẩn Sĩ cũng từ nhà tắm ra ngoài. Y mở cửa, thò đầu ra, giả vờ ngạc nhiên: “Hóa ra hai người ở đây, tôi tìm mãi!”

Tô Hạc Đình: “Sao ông ngồi nhà vệ sinh lâu thế, táo bón à?”

Ẩn Sĩ: “Sao lại nói thế, đừng có nguyền rủa tôi chứ!”

Lúc bấy giờ Tạ Chẩm Thư vứt điếu thuốc vào thùng rác, nói: “Máy bay bớt rồi.”

Hai người đều nhìn bầu trời đêm, quả thực số lượng máy bay đã giảm bớt, nhưng vẫn chia làm hai nhánh thăm dò nội thành.

Ẩn Sĩ “chậc” tiếng, hất hàm bảo: “Tổ vũ trang cắt bớt, vậy tại sao quân của Chợ đen lại tăng lên nhỉ?”

Vì tự vệ nên y thường cần dòm ngó thức ăn của người dưới, bởi vậy y ghi nhớ rõ ký hiệu của các phe phái, rất hiếm khi nhận sai.

Ẩn Sĩ đếm từng cái một: “Một, hai… Mười sáu, tổng cộng mười sáu chiếc!”

Đám máy bay này theo sau tổ vũ trang, chắc chắn là để truy lùng bọn họ.

Ẩn Sĩ hơi lơ đãng: “Chúng ta không động chạm gì đến Chợ đen đâu phải không?”

Tạ Chẩm Thư đáp: “Hoàng đế.”

Ẩn Sĩ tái mặt: “Mẹ kiếp, quên thằng cha này, chúng ta giết Hoàng đế mà nhỉ.”

Tô Hạc Đình chỉnh lại: “Là cảnh sát trưởng Tiền kích động làm nổ đầu gã chứ không phải chúng ta.”

Ẩn Sĩ nói: “Thế càng chết dở! Một tên cầm súng, một tên cầm tiền, bọn chúng cùng phe với nhau thì lấy đâu ra cơ hội cho chúng ta phân trần? Có khi ngay từ đầu bọn chúng đã nhắm cho chúng ta đội nồi rồi ấy.”

Tô Hạc Đình vừa nhìn thấy ký hiệu của Chợ đen là lại nhớ tới những người lai dạng thú. Cậu hạ một bên tai mèo, nói: “Gọi má đi, sáng chúng ta sẽ đến quầy bar, có thể gặp nhau ở đó.”

Chẳng mấy chốc trời đã sáng, ba người ăn một bữa sáng đơn giản ở nhà nghỉ rồi lặng lẽ rời đi. Đội tuần tra đi tuần nguyên một đêm, bọn họ tránh những đường chính mà chui vào những con ngõ nhỏ rối rắm, Ẩn Sĩ dẫn đường tới quán bar quen thuộc nọ.

Vừa mở cửa, tiếng chuyện trò huyên náo bên trong liền ùa ra. Ẩn Sĩ nhảy vào gọi: “Má!”

Mọi người phá ra cười, Ẩn Sĩ nhìn lại mới thấy má Phúc vẫn chưa tới, ngồi ở nơi ấy là tên Rắn Lục mặt lạnh như tiền. Mặt y đỏ bừng lên, vội vàng nói: “Vội quá vội quá, xem tôi bất lịch sự chưa này, chưa nhìn rõ là ai đã gọi rồi!”

Rắn Lục đang chơi mạt chược hăng say, hắn ngậm điếu thuốc, nói: “Thiệt tình, má cái gì mà…”

Vừa quét mắt đến Tạ Chẩm Thư, điếu thuốc trong miệng hắn đã vãi hết tro ra quần, mông như bị chọc một cái đinh dài, hắn đứng bật dậy.

“Xin,” Rắn Lục cố nặn ra, “xin chào anh Tạ.”

Sau lần hành động ở căn cứ lần trước, hắn đã bái phục Tạ Chẩm Thư, cũng không còn dám gọi cả tên anh nữa. Do hồi trước hắn đã quen nghênh ngang mà sĩ diện nên đột nhiên phải chịu phục trước mặt nhiều người thế này, hắn cũng hơi không nói nổi nên lời.

Tô Hạc Đình bọc áo khoác, gọi: “Em trai ngoan.”

Rắn Lục không hề phản ứng mà lại giả vờ không nghe thấy. Hắn nhường ghế, lùi về góc trong cùng đứng dựa vào tường.

Ẩn Sĩ kéo ghế ra, hỏi: “Sao lại là ranh con nhà mày? Má với Giai Lệ đâu.”

Rắn Lục đáp: “Lát tới, hai người bảo mấy người chưa chết là được.”

Ẩn Sĩ nói: “Suýt đấy, suýt thì chết rồi.”

Rắn Lục không nói gì, muốn chửi y mà lại không dám nên chỉ ậm ừ vài tiếng qua loa.

Bọn họ ngồi xuống quanh bàn, Tô Hạc Đình hỏi: “Mắt mày ổn chưa?”

Rắn Lục xoa mái đầu húi cua để trông mình thoải mái một chút chứ không tới nỗi thảm hại. Hắn bảo: “Má Phúc sửa cho tôi rồi.”

Mọi người đều biết má Phúc chuyên bao che, ngay từ vụ không từ thủ đoạn để giành Tô Hạc Đình về đã thấy rõ được điều ấy. Dù Rắn Lục có vác A Tương hay là A Tú về thì má Phúc vẫn cảm ơn hắn, không chỉ sửa mắt cho hắn mà còn sửa đổi một vài bộ phận khác cho hắn nữa.

Tô Hạc Đình hỏi: “Ồ, vậy có phát sáng được không?”

Rắn Lục hỏi: “Sáng gì cơ?”

Tô Hạc Đình vung đuôi lên, biến chóp đuôi thành một ngọn đèn nhỏ, bảo: “Phát sáng ấy, sao, thấy của tao sáng chưa này? Cái đuôi phát sáng duy nhất ở Chợ đen đấy.”

Rắn Lục: “…”

Hắn định nói gì đó mà lại thôi, mấy giây sau mới thốt ra được một tiếng: “Ồ!”

Đèn trong quán bar tù mù, cố tình tạo khung cảnh lờ mờ để mọi người thư giãn. Tạ Chẩm Thư cảm thấy mấy người phía đằng kia trông rất quen, luôn có người cố tình hoặc vô tình nhìn về phía bọn họ.

Ông chủ mang mấy ly rượu tới, vừa đặt xuống đã có người gọi: “Mèo Con.”

Tô Hạc Đình đã trùm mũ lên tai mèo nhưng lại không che được đuôi. Cậu thường gặp chuyện không vui trong quán bar, bèn lập tức ngoái lại, ánh mắt không hề thân thiện, hỏi: “Gọi tôi à?”

Ai dè đối phương nâng ly: “Mời cậu một ly.”

Tô Hạc Đình không ngờ tới: “Hả?”

Người nọ đáp: “Đầu tiên cậu giết Vệ Tri Tân, sau đó lại giết Hoàng đế, mọi người nghe tin ai cũng vui như mở cờ. Mèo Con, sau này đứa nào tính kiếm chuyện với cậu thì tất cả mọi người sẽ kiếm chuyện lại với nó!”

Căn phòng ồn ào dần lặng xuống, ai cũng nhìn về bàn bọn họ. Lại một người khác nâng ly lên, nói: “Kể từ lúc đến đây tới giờ đã lâu rồi chưa vui thế này. Nghe nói sau khi Vệ Tri Tân chết, Vệ Đạt nổi điên, ha ha! Mẹ kiếp, lão ta cũng biết yêu thương con trai cơ đấy, tôi còn tưởng lũ đó toàn một lũ động vật máu lạnh chứ!”

Có người lại bảo: “Vệ Tri Tân giết không biết bao nhiêu người ở đấu trường, đếm chẳng xuể. Chẳng nói đâu xa, Mèo Con à, cậu nhìn đôi tay này của tôi là bị Vệ Tri Tân phế đấy. Ban đầu gã ta muốn tôi thua Thân Vương, tôi không chịu, kết quả còn chưa kịp lên đấu trường đã bị gã chặt đứt ngoài đời thực.”

Người này nối lời người nọ, kể ra bằng sạch những nỗi khổ mà mình phải hứng chịu từ các ông chủ lớn. Nhằm bảo vệ xếp hạng của Thân Vương, Vệ Tri Tân đã gây ra không ít tội nghiệt, nhưng sau lưng gã có Vệ Đạt, lại cấu kết với Hình Thiên nên chúng đã bắt giam toàn bộ những người lai dám phản đối mình. Cuối cùng mọi người biến mất, mà Vệ Tri Tân lại chẳng mảy may hề hấn.

Lại một người nói: “Tuy tôi không mang ân oán gì với Vệ Đạt, nhưng tôi được Giai Lệ giúp đỡ. Hôm tang lễ, nhìn Giai Lệ như vậy tôi đau lòng lắm. Con trai của Vệ Đạt chết thì lão cần người trả giá bằng mạng sống, vậy thì đứa con gái từ trần của Giai Lệ tính sao?”

Có người lại lên tiếng: “Tính sao? Ha ha, không thèm tính chứ sao nữa! Hình Thiên bây giờ vênh váo, ăn thịt người quen rồi thì làm sao dám nói ‘không’ với đám ông chủ lớn nữa? Nhìn vụ hôm qua mà coi, ai không biết còn tưởng là hệ thống Chủ thần tấn công chứ.”

“Sống như thế này thì khỏi sống còn hơn, dù gì bây giờ người lai sống hay chết cũng có khác gì nhau đâu.”

Vụ của A Tương là một mồi lửa, mấy năm nay quá nhiều người lai đã bị ông chủ lớn mua, trong khi đấu trường thì chỉ quan tâm đến lợi nhuận riêng, người lai thi đấu mà tử vong thì sẽ bị nhặt hết cả xác. Ngày nối ngày như vậy, cho dù là người tử tế cách mấy cũng sẽ sinh tư tưởng phản động.

“Mẹ kiếp,” bọn họ uống rượu, đồng thanh nói, “đã đến lúc quyết chiến một trận với lũ thối nát này rồi!”

Nhất thời bầu không khí dâng cao, ai cũng muốn tử chiến với Hình Thiên, ngược lại, Ẩn Sĩ bình thường rất thích ra mặt ở những sự kiện kiểu này, thế mà hôm nay lại chỉ ôm quyền về bốn phía nói “Cảm ơn” liên tục.

Xã giao xong một trận, trong quán rất náo nhiệt. Tô Hạc Đình cầm ly rượu lên lại đặt xuống, dùng ngón trỏ đẩy tới trước mặt Tạ Chẩm Thư, nói: “Lát má tới, em không động vào được.”

Không phải cậu sợ má Phúc, mà là cậu sợ mình uống một ly đã gục, làm lỡ mất cơ hội bàn bạc chuyện hệ trọng với má Phúc.

Tạ Chẩm Thư cầm ly rượu lên, cụng nhẹ vào cốc nước đá trước mặt Tô Hạc Đình rồi uống một hơi cạn ly. Không biết tửu lượng của anh đến đâu, anh chưa từng say rượu trong thế giới mới.

Tô Hạc Đình hỏi: “Ngon không?”

Tạ Chẩm Thư đáp: “Tạm.”

Tô Hạc Đình bèn chỉ cốc nước đá: “Cho anh cả cái này đấy.”

Tạ Chẩm Thư lại uống cạn, ngôi sao chữ Thập khẽ đung đưa. Lần này không chờ Tô Hạc Đình hỏi, anh đã đáp: “Rất ngon.”

Rắn Lục chứng kiến toàn bộ: “…”

Bỗng dưng có tiếng động ngoài cửa. Ông chủ nhìn đồng hồ rồi tự mình ra mở cửa. Giai Lệ bước vào, mọi người bèn rối rít gọi tên chị, chị chào từng người rồi quay lại. Mọi người dần dừng uống rượu, nhìn cửa.

Má Phúc khom người bước vào. Hôm nay má vận đồ đen cả người, đầu đội một chiếc mũ hoa lụa đen nghiêng che nửa mặt, chỉ lộ đôi môi đỏ đầy đặn.

Mọi người lục tục đứng dậy lần lượt chào: “Chào má Phúc.”

Má Phúc nâng đôi tay đeo găng lụa lên, vẻ mặt đẹp một cách lạnh lùng. Bà không để ông chủ đóng cửa mà bảo: “Vào đi.”

Ẩn Sĩ hỏi: “Má dẫn theo người à?”

Đến cả Tô Hạc Đình cũng tò mò, bèn ngửa ghế ra sau đưa mắt nhìn cửa.

“Rè—”

Tiếng máy chuyển động, hai cánh tay máy rò rầm cửa, vịn vào khung cửa để tiến vào. Đầu nó nhẵn thín, có vài cánh tay máy, cặp mắt điện tử sáng rỡ.

“Má,” nó hát, “la la la, má.”

Ghế của Tô Hạc Đình ngửa quá đà lại được Tạ Chẩm Thư đỡ. Hai người nhìn chằm chằm con người máy này như nhìn thấy một con quái vật.

Ẩn Sĩ hồi hộp: “Hai người quen à? Ai đây?”

Tô Hạc Đình nói: “Bác… Bác Sĩ?!”

Người máy nọ không hiểu, nó trượt về phía má Phúc, không biết phanh lại mà lại va thẳng vào người má Phúc, lại hát: “Má, má…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play