Bảo An & Bảo Mẫu.

C1-3.


1 năm


[Zhihu] Bảo an vs Bảo mẫu 
(1-3/10)

Tác giả:白小夜
Edit: caamuoosi
---

Bạn trai tôi nói anh ấy là nhân viên bảo vệ, còn tôi tự nhận mình là nhân viên dọn dẹp.

Để tiết kiệm tiền, chúng tôi ngày nào cũng nói chuyện yêu đương như lính đặc chủng.

Sau đó, khi gặp nhau tại buổi triển lãm bộ sưu tập.

Anh ấy là thiếu gia nhà tài phiệt,
còn tôi, nhà sưu tập huyền thoại.

"Giúp việc?"

"Bảo vệ?"

Cả hai chúng tôi đồng thời cười khẩy: "Khá đấy."

---

1.

Hôm nay là ngày thứ 520 yêu đương với bạn trai Châu Dực.

Vào ngày đáng nhớ này, chúng tôi đã đồng ý tiết kiệm tiền nhưng vẫn có một buổi hẹn hò lãng mạn.

Bảy giờ sáng, tôi bắt xe buýt đến công viên như đã hẹn.

Vừa xuống xe đã thấy Châu Dực đi xe đạp công cộng đến.

Anh còn cầm trên tay một trái bánh kếp bốc khói.

"Bé con, lại đây ăn sáng đi, hôm nay anh mua cho em thêm ba quả trứng để bổ sung protein."

"Cám ơn anh yêu."

Thật ra, tôi ăn sáng rồi.

Tôm đỏ Argentina vừa đáp chuyến bay sáng nay, kết hợp với sự khéo léo của các đầu bếp mà gia đình tôi săn từ nhà hàng Michelin.

Không chỉ ngon mà còn bổ dưỡng.

Nhưng một người bạn gái tốt sẽ không làm bạn trai cô ấy xấu hổ.

Thế là tôi vui vẻ cầm chiếc bánh kếp cắn một miếng to rồi lấy món quà trong túi ra.

"Anh yêu, tặng anh. Mỗi ngày anh đều phải đứng gác, tiếp xúc với nắng gió, em chuẩn bị kem chống nắng cho anh."

"Cảm ơn bé cưng, anh cũng chuẩn bị quà cho em, lau dọn mỗi ngày chắc chắn không tốt cho tay, anh đã mua kem dưỡng da tay cho em!”

Tôi rất hài lòng khi nhìn thấy khuôn mặt hạnh phúc của Châu Dực khi anh ấy tặng quà.

Đúng như mong đợi của tôi về bạn trai khi che giấu thân phận của mình.

Vẻ ngoài của Châu Dực thực sự rất ưa nhìn.

Chân mày kiếm và đôi mắt như sao, các đặc điểm trên khuôn mặt không có gì sai.
Điểm mấu chốt là vai rộng eo hẹp, khí chất xuất chúng, ném vào đám đông chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra.

Ngoài việc hơi nghèo ra thì không có gì cần bàn cãi.

Nhưng không sao, tôi có dư tiền.

Sau khi cùng tôi ăn bánh kếp, Châu Dực bắt đầu chia sẻ kế hoạch hẹn hò hôm nay.

Trước tiên là tham quan công viên vào buổi sáng, sau đó đến trung tâm mua sắm để hưởng ké máy lạnh một lúc, nhân tiện ăn trưa, buổi chiều ghé thăm một vài danh lam thắng cảnh và buổi tối thì đi chợ đêm.

Trọng tâm chính là: rẻ-đủ-và không cần nghỉ ngơi, đây có thể gọi là ‘tình yêu kiểu lính đặc chủng’.
 
Nhưng đây luôn là khuôn mẫu quan hệ của chúng tôi.

Khi đi dạo ở trung tâm thương mại, Châu Dực nắm vai tôi và chỉ vào những quầy hàng sang trọng ở khu vực này.

"Em yêu, một ngày nào đó, anh sẽ mua cho em tất cả những thứ này."

Nhưng tôi đã có đủ ở nhà, và đã sưu tập chúng từ khi còn nhỏ. Mọi thứ đều đâu vào đấy. May mắn là gia đình có chút của cải để chống chọi với cơ ngơi của tôi.

Nhưng tôi vẫn giả vờ thích thú khi bắt gặp ánh mắt của người anh người yêu.

"Cảm ơn anh yêu."

Quả nhiên là, một người đàn ông đẹp trai, cho dù anh ta có vẽ một chiếc bánh lớn thì chúng vẫn rất đẹp.

Tôi chỉ vào chiếc xe triển lãm cách đó không xa.

"Sau này em sẽ mua cho anh một chiếc ô tô, anh muốn chọn hãng nào cũng được."

Chỉ là tôi chưa tìm được cơ hội thổ lộ mà thôi.

"Em yêu, em thật tốt bụng."

Ngày hôm nay rất tốt, ấm áp và hạnh phúc.

Tôi hơi luyến tiếc khi rời đi, nhưng không có chuyến xe buýt nào sau 8:30.

Cho nên sau tám giờ, Châu Dực cùng tôi đợi ở bến xe buýt.

"Em yêu, lúc làm việc chủ nhà có có gây khó dễ cho em không? Nếu như bị sỉ nhục thì em đừng làm nữa, anh nuôi em."

Công việc của anh ấy có mức lương là 3000, thật sự không thể nuôi sống tôi.

"Không có việc gì, người chủ của em rất tốt."

Xe buýt đến bến, anh ấy tiễn tôi lên xe, vẫy tay chào tạm biệt, sau khi xe bắt đầu chạy, tôi thấy anh rút điện thoại ra.

Có lẽ là tìm một chiếc xe đạp công cộng.

Xe buýt chạy đến bến tiếp theo, tôi xuống ngay.

Một chiếc Rolls-Royce đã đậu bên đường từ lâu.

Tài xế đứng đợi ở cửa, tôi vừa lên xe đóng cửa lại thì một chiếc Aston Martin lao vút qua trước mặt.

Kỳ lạ, đây không phải là trung tâm thành phố, người có tiền sao nhiều như vậy sao?

2.

Hôm trước hẹn hò, hôm sau đã có thể yên tâm ở nhà nghỉ ngơi.
Mười giờ sáng, tôi nhận được tin nhắn của Châu Dực.
Người đàn ông mặc đồng phục an ninh và đang ra hiệu cho máy ảnh.

Thuê được một mỹ nam như anh làm bảo vệ, ông chủ này cũng biết phân biệt người ngọc.

Chỉ là lương quá thấp thôi.

Tôi dự định tìm cơ hội tuyển Châu Dực vào công ty của tôi làm nhân viên bảo vệ.

Với mức lương mười nghìn, năm khoản bảo hiểm và cho anh một quỹ nhà ở, anh chỉ cần ngồi trong phòng bảo vệ và bật điều hòa.

Nhưng tôi sợ lòng tự trọng của anh ấy sẽ bị tổn thương nếu danh tính của tôi bị lộ.

"Bảo bối em đang đi làm à?"

Tôi xem tin nhắn và lôi ra một bức ảnh trong album ảnh mà tôi chụp trong phòng dụng cụ của giúp việc ở nhà.

"Bé cưng vất vả rồi, buổi tối có muốn cùng nhau ra ngoài đi dạo không?"

Tôi lập tức đồng ý, mở ảnh ra xem lại một lần nữa.

Thật là một khuôn mặt xinh đẹp.

Đợi đã, cái gì đây?

Tôi phóng to và phóng to bức ảnh, mục ở góc trên bên trái dần hiện rõ.

Đó là một vật trang trí bằng đá Bích Tỷ (Tourmaline).

Nhìn kích thước thì nếu là hàng thật thì ít nhất cũng phải chục triệu.

Mấu chốt là ai lại bỏ một thứ đắt tiền như vậy ra bên ngoài?

Tôi xem lại ảnh, không phải ánh sáng tự nhiên, đèn trên cao, chắc là trong nhà.

"Anh yêu ơi, hôm nay anh không cần phải gác cổng à?"

"Không, sếp thấy anh vất vả nên bảo anh đứng bên trong trung tâm mua sắm, bên trong thú vị hơn nhiều, và có nhiều đồ trang trí để ngắm nhìn.”

Nghe điều này, cuối cùng tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Nhiều trung tâm mua sắm cũng sẽ trưng bày một số đồ nhái, loại trang sức đá Bích Tỷ hàng chục triệu này rất hiếm, những loại dám trưng ở trung tâm thương mại khẳng định là giả.

Nói về cái này, tôi đã luôn muốn có một vật trang trí bằng đá Bích Tỷ.

Nhưng theo thông tin tôi có được, chỉ có một gia đình duy nhất ở thành phố này có bộ sưu tập đồ trang sức bằng đá Bích Tỷ quý giá.

Rất bí ẩn và hiếm khi lộ diện.

Đồ tốt vốn dĩ quý hiếm, tôi khẽ thở dài, lại bắt đầu chú ý tới cuộc đấu giá vừa rồi.

Tối nay cũng sẽ có một buổi đấu giá, tình cờ là có viên đá Bích Tỷ mà tôi đã nghĩ đến.

Tôi luôn muốn thu thập đủ bảy màu để triệu hồi rồng, và bây giờ chỉ còn thiếu màu vàng.

Nhưng còn buổi hẹn hò...

Sau khi suy nghĩ trong một buổi trưa, tôi vẫn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gửi cho Châu Dực một tin nhắn.

"Anh yêu ơi, tối nay nhà chủ em mở tiệc, em phải tăng ca nên không thể đến hẹn hò được."

Mãi đến tối mới nhận được tin nhắn của Châu Dực.

"Không sao đâu bé cưng, lần sau cũng được mà, nhưng đừng để mệt quá nha."

Lúc đó, tôi đã thay xong trang phục và lên xe để đến địa điểm đấu giá.

Khi đi trên đường, tôi nhận thấy tốc độ chậm hơn rõ rệt.

"Sao vậy?"

"Giang tổng, có một chiếc xe hơi sang trọng phía trước, tôi không dám đến quá gần."

Loại xe nào khiến tài xế hoảng hồn như thế này.

Tôi nhìn lên và đó là chiếc Aston Martin từ đêm qua.

"Có lẽ cũng đến đấu giá."

Tôi cúi đầu tiếp tục nghịch điện thoại, trợ lý đột nhiên lên tiếng.

"Trong thành phố này chỉ có một chiếc Aston Martin, hẳn là của nhà họ Châu. Món đồ trang trí bằng đá Bích Tỷ mà cô muốn trước đây cũng là của bộ sưu tập của nhà họ Châu."

Tôi lại ngước mắt lên.

Biển số xe 8888 giống biển số 6666 của tôi!

"Lần sau sẽ chào hỏi bọn họ."

3.

Sau khi vào địa điểm, tôi lập tức nhờ trợ lý của mình hỏi thăm.

Khi quay lại, người trợ lý tỏ ra lúng túng.

"Nghe nói là thiếu gia nhà họ Châu đến, nhưng người đó không chỉ tự mình đến mà còn mang theo vệ sĩ, chúng tôi ngỏ lời muốn gặp nhưng bị từ chối ngay tại chỗ .”

Mặc dù điều này hợp lý nhưng nó vẫn làm tôi ngạc nhiên.

Có lẽ vì ở thành phố này, con đường mở rộng vòng tay của tôi vô cùng suôn sẻ.

Vì gia đình tôi đóng quân tại thành phố này với tư cách là đại diện thu hút đầu tư.

Không có gì ngoài tiền.

Sau khi đã có chỗ đứng vững chắc, bố tôi đã giao lại công ty ở đây cho tôi.

Tôi hiếm khi tham gia các bữa tiệc xã hội, nhưng khi tôi xuất hiện trên sân khấu, những người có mặt đều sẽ vây quanh tôi và giới thiệu bản thân.

Lần đầu tiên mặt nóng dán mông lạnh lùng, tôi hơi bất ngờ.

"Châu gia cũng không nhỏ, mấy đời ở thành phố này lăn lộn, bây giờ đã là một đại gia tộc tiếng tăm lừng lẫy, nghe nói trong thế hệ này cũng có một thiếu gia như vậy.

Sau khi nghe tin trợ lý bị điều tra, tôi mới biết.

Khó trách khoa trương như vậy, thiếu gia người ta có quyền tự hào.

Tôi vẫn hơi buồn!

Bất chợt nghĩ đến Châu Dực.

Thật chân chất, thật hồn nhiên và dễ thương.

Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau là trong một quán cà phê Internet.

Chứng nghiện sưu tập của tôi không chỉ dành cho sưu tầm, ngay cả chơi game cũng phải có đầy đủ giao diện và hình ảnh minh họa.

Một hôm, trong lúc chờ một từ nhà sưu tầm đồ cổ xử lý vấn đề thủ tục hải quan cho một món hàng bị kẹt.

Tôi tìm một quán cà phê Internet gần sân bay để ngồi chơi game.

Thật bất ngờ, có một anh chàng đẹp trai dễ nhìn ngồi bên cạnh.

Đeo tai nghe, hình dáng khuôn mặt trông rất đẹp.

Vừa ngồi xuống, tôi đã nghe thấy giọng nói của chàng trai đó.

"Không add WeChat, không yêu."

Tốt lắm, 'tiểu mỹ nam' không biết đã cự tuyệt người khác bao nhiêu lần thốt lên đầy kinh nghiệm.

Tôi cũng không để ý lắm, cho đến khi nhấp vào trò chơi, anh chàng lại đột nhiên đi tới.

"Làm sao cô có skin này?"

Vớ vẩn, bởi vì trò chơi được phát triển bởi công ty của tôi.

Tôi vừa nói là tình cờ lấy được, chàng trai đã nhìn tôi với ánh mắt đầy sao.

Vậy là tôi đã tìm thấy một fan hâm mộ nhỏ, đẹp trai trong quán cà phê Internet.

Quanh đi quẩn lại, người hâm mộ trở thành bạn trai.

Lúc đó anh ấy không dám thêm xúc xích dăm bông vào mì gói nên tôi quyết định giấu thân phận.

Nhận người trước.
.…

Tôi siết chặt điện thoại, chợt nhận ra mình lại đang nghĩ về Châu Dực.

Đang định gửi tin nhắn, không ngờ đối phương lại nhắn trước một bước.

Tin nhắn chuyển khoản.

"Hôm nay bé cưng vất vả rồi, tăng ca xong thì ra ngoài ăn ngon một chút."

Chuyển khoản 520.

"Không cần đâu, số tiền này anh cầm lấy mà tiêu."

Tôi chưa bao giờ lấy tiền của anh ấy, vì vậy anh ấy luôn để dành tiền và vội vã thanh toán hóa đơn khi chúng tôi hẹn hò.

"Cầm lấy đi cục cưng, anh có tiền, tối nay quản lý của đưa anh đi nhận một công việc, anh có thể kiếm được rất nhiều tiền."

Nhìn vào trang web đấu giá việc ‘giao 288 chai nước khoáng Evian’ khiến tôi càng cảm thấy tội lỗi hơn.

"Thật mà, bây giờ anh phải đi làm đây, em yêu nhớ ăn thật ngon và đi nghỉ sớm nha.”

Nói xong, Châu Dực lại gửi một bức ảnh tự sướng khác.

Chỉ là tôi chú ý đến chiếc đèn pha lê phía sau anh ấy.

Ngay khi tôi nhìn lên, tôi thấy kiểu dáng tương tự trên đầu mình.

Không thể nào trùng hợp như vậy được phải không?

---
Nguồn: Mô tả album

Truyện dịch với mục đích phi thương mại và chưa có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không reup.

> Để bản dịch được ngon miệng hơn, xin hãy góp ý giúp sốp, chincammon<
---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play