Qua một lát, Mẹ Từ Dương mở miệng nói, ngữ điệu nhẹ nhàng trở lại: "Hy Hy, con tha thứ cho nó rồi chứ?"
Tôi nhìn cũng không dám nhìn, mau chóng đáp lời: "Tha thứ rồi, tha thứ rồi!"
Tiếp đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân đi.
Đợi tiếng bước chân đi khỏi, tôi tưởng họ đều đã đi mất, thế là tôi từ từ mở mắt ra, trong phòng bóng bà lão yêu quái đã không còn, nhưng Ôn Như: Ca vẫn quỳ trước mặt tôi, và đang ăn bàn tay... của cô ta
Ọe...
Tôi lại nôn thốc nôn tháo, lúc mở mắt ra lần nữa, tôi ngạc nhiên thấy sảc mặt của Ôn Như Ca có chút khác thường, Cô ta không còn dáng vẻ ngốc nghếch nữa, mặt tuy không có biểu hiện gì, nhưng trong ánh mắt lộ rõ tia sắc lẹm...
Cô ta lại tỉnh lại rồi? Tôi có chút bất ngờ, lúc này Ôn Như Ca cũng đã xong xuôi, cô ta ợ hơi, mà tiếng ợ đó, nó lại giống
như tiếng muốn nôn.
Sau khi ăn xong, cô ta đứng lên, cơ thể loạng choạng, có chút không vững.
Tiếp đó, cô ta nhanh nhanh chóng chóng chạy ra đóng chặt cửa.
Sau khi đóng cửa, cô ta đột nhiên chạy vào góc phòng, tay dựa vào tường khổ sở nôn hết cả ra.
Nhìn dáng vẻ của cô ta, tôi nghĩ hóa ra cô ta cũng là người bình thường.
Nhưng ngay sau đó, cô ta lại bất bình thường trở lại, bởi vì cô ta lại cố nuốt những thứ vừa chực: nôn ra lại vào trong!
Và nếu đó là động tác nuốt lại!
Thì cô ta rốt cuộc là đang làm gì đây??
Một lúc sau, cô ta dường như bình thường trở lại, hít lại một hơi lấy sức, cơ thể và bước đi có chút
ổn định trở lại.
Cô ta đi tới ban thờ, lấy tay đặt bài vị thứ hai đến thứ mười hai dốc ngược xuống.
Sau đó, cô ta mới đi tới trước mặt tôi.
Tôi nhìn cô ta, có chút lo sợ.
Cô ta nhìn xuyên qua tôi, nhìn ra sau tôi cũng tận năm bước chân, thò chân đạp đổ hai cái bát, sau đó mới cười mỉm nói nhỏ với tôi: "Cô đừng sợ, nếu tôi muốn hại cô, vừa nấy tôi đã không ăn thay cô rồi."
Giọng điệu này, lại có chút bình thường!
Tôi nuốt nước bọt, hỏi: "Cô rốt cuộc là ngốc thật, hay giả vờ ngốc?"
"Là ngốc thật, nhưng không hoàn toàn ngốc." Ôn Như Ca nói.
Cô ta quay người đi về phía ban thờ, lấy bài vị đầu tiên mang đến trước mặt tôi: "Cô gái nhìn thấy gì không? Tên của tôi thiếu một nét phẩy."
Tôi gật gật đầu.
Ôn Như Ca nói: "Nét phẩy này, chính là một phần hồn trong ba hồn bảy vía của tôi, vì thiếu đi nét phẩy này, nên một phần hồn đó còn lưu lại trong xác của tôi. Vì thế nên tôi có thể sống dật dờ như một con người, nhưng cũng không thể giống một con người bình thường. Chỉ có khi nào ăn cơm trăng của nhà họ Từ, linh hồn mới tạm thời quay trở lại thể xác, tôi mới có thể tỉnh lại. "
Tôi hỏi: "Thế cô rốt cuộc muốn làm gì?"
Ôn Như Ca nói: "Tôi muốn cứu cô." Tôi cười ha ha, thật không muốn tin.
Ôn Như Ca thở ra một hơi, khe khế nói: "La Hy, bây giờ có ngoài việc tin tôi ra, còn lựa chọn nào khác không?"
Dường như là không có.
"Cô có thể cởi trói cho tôi không? Sau đó hãy nói cho tôi biết về tất cả mọi chuyện này?" Tôi hỏi.
Ôn Như Ca nhét vào tay tôi một vật, nhanh chóng nói: "giữ cho kĩ, đêm nay người đó nếu lại đến †ìm cô, cô hãy đưa cái này cho người đó, hẳn ta thấy nó sẽ cứu cô ra khỏi đây."
"Đây là cái gì?" Tôi muốn hỏi, vì hai tay bị trói ra đăng sau, không thể biết được Ôn Như Ca nhét cái gì vào tay mình, chỉ cảm thấy trong tay mình là một vật như thanh gỗ nhỏ, vừa hay có thể đặt vừa trong lòng bàn tay.
Mà giờ nhìn Ôn Như Ca.
Cô ta.
Lại cười ngốc nghếch!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT