Nhỏ nhắn, hơn nữa lại nhìn rõ vết chai tay, vừa nhìn là biết đây là tay thường xuyên phải làm việc nặng.
Ôn Như Ca cười hi hi, nhưng tôi đã nhìn thấy, tay bên phải của cô ta đã không còn, hơn nữa bên trên lớp vải bọc trên tay vẫn còn thấm máu, rõ ràng là vết thương mới... đây hoàn toàn là một vết thương mới! sáng nay lúc cô ta lau vết thương cho tôi, hai bàn tay vẫn còn!
Chỉ trong chốc lát, mà người nhà họ Từ đã chặt mất tay của Ôn Như Ca?
Kinh khủng hơn... Trong cái bát đựng cái tay bị đứt vẫn còn hơi ấm, vừa nấy tôi còn tưởng trong bát là máu tươi, giờ
thì xem ra, đó thực ra là tương...
"Qe..." sau lúc ăn thịt người chết, tôi lại thấy buồn nôn!
Ôn Như Ca càng cười ngây ngốc, dạ dày tôi lại càng lộn lên.
Cô ta lại cười ngốc nghếch rồi mở cái bát thứ hai.
Trong bát là cơm. Một bát cơm trắng trộn máu. Mỗi hạt cơm đều thấm máu đỏ tươi.
"Được rồi." Mẹ Từ Dương nhẹ nhàng nói, chuyện vừa nãy ta cũng nghĩ kĩ rồi, con bị trói chặt như thế, người ta làm gì con, thì vốn dĩ là con cũng chẳng thể làm khác được. Cái con điên này nó hại con mất trinh, cho nên nó phải cúi đầu xin lỗi con cho cẩn thận. Ta đã hỏi nó rồi, rốt cuộc là cái tay nào làm hại con, thì ta chặt cái tay đó. May mà nó chỉ dùng một bàn tay chạm vào con, nếu không thì ta lại phải chém cả hai tay nó, như vậy sau này nó sẽ không thể nấu cơm giặt quần áo hầu hạ chúng ta.
Nghe bà ta nói xong, da gà da vịt của tôi cũng rơi lả tả xuống đất!
Nhưng đáng sợ hơn, bà ta muốn tôi ăn cái bàn tay đó...
Không!
Ôn Như Ca lấy thìa xúc một thìa cơm, cười hi hi đưa về phía miệng tôi.
Mùi tanh tưởi xộc vào mũi, làm tôi không thể ngừng cảm giác buồn nôn.
"Ăn đi, cô ăn đi." Ôn Như Ca dỗ dành, dáng vẻ có chút căng thẳng: "Cô không ăn, mẹ sẽ đánh tôi."
Nhưng tôi nuốt không trôi?
Tôi cố gắng tránh xa thìa cơm đang muốn chực nhét vào miệng mình, sau khi phản kháng một chặp, Ôn Như Ca quả nhiên không nhét được hạt nào vào miệng tôi, lúc đó mẹ Từ Dương sắc mặt đanh lại: "con không ăn, có nghĩa là không tha thứ cho Như Ca rồi phải không?"
Tôi không nhịn được kêu lên: "Vậy bà hãy chọn cách xin lỗi khác, dùng cách này để bồi thường, ai mà chịu được?"
Lời này làm Ôn Như Ca như nghĩ ra gì đó, Cô ta sợ sệt chớp chớp mắt: "Hy Hy không ăn, thì để con ăn. Tôi ăn giúp cô, cô chỉ cần tha thứ cho tôi là được?"
Nói đoạn, cô ta liền quỳ xuống, từng miếng cơm †o xúc vào miệng.
Cách làm này của cô ta, càng làm tôi cảm thấy buồn nôn kinh khủng!
Tôi không dám nhìn trực diện, nhắm chặt mắt, và quay đầu đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT