Ngẫm nghĩ thì trưa nay mới Trì Lục mới ăn lẩu, Trần Tân Ngữ hưng phấn đề nghị: “Ăn thịt nướng đi, lâu rồi tớ chưa được ăn thịt nướng.”
Quý Thanh Ảnh kẹt xe nên đến hơi trễ. Lúc cô ấy đến thì Trì Lục và Trần Tân Ngữ đang đứng trước trung tâm mua sắm chật ních người qua lại uống trà sữa, trên tay còn thừa một ly cho cô bạn.
Trì Lục đã kéo khẩu trang xuống cằm, vành mũ kéo xuống chỉ lộ ra ánh mắt và miệng, nhìn không được tự nhiên. Nhưng dù thế nào cũng có không ít người đi ngang qua đều quay lại nhìn cô.
Dáng Trì Lục đẹp, thân hình chuẩn, khí chất còn đặc biệt.
Quý Thanh Ảnh nhìn đôi mặt lộ ra bên ngoài, cười cười: “Quang minh chính đại vậy luôn à? Không sợ bị chụp hả?”
Trì Lục đưa ly trà sữa cho cô nàng, nháy mắt: “Chụp thì cứ chụp, chỉ cần không chắn đường tớ là được.”
Cô còn nói thêm: “Người đẹp chân dài dáng xinh thế này không cho người ta chụp thì tội người ta lắm.”
Quý Thanh Ảnh: “…”
Trần Tân Ngữ: “…”
Hai người bạn nhìn nhau, rồi quay sang nhìn Trì Lục.
Cô bị hai đứa bạn chọc cười cũng vui lây: “Thái độ gì thế hả, chuyện đó không phải sự thật à?”
“Dạ dạ dạ.” Trần Tân Ngữ gật đầu. Mặc dù đúng là vậy nhưng cô bạn mình tự luyến quá mức đi à.
“Khiêm tốn chút đi nè, lời này nói ra không sợ bọn paparazzi đánh hơi ra rồi nói cậu tự cao quá sao?”
Trì Lục ậm ờ trong cổ: “Tớ nói rồi, không quan tâm.”
Cô sảng khoái nói: “Cuộc sống của người đẹp thì luôn ở trên đầu ngọn sóng.”
Quý Thanh Ảnh bó tay, vỗ vai Trì Lục: “Được, này người đẹp có tâm hồn ăn lẩu, bây giờ có thể đi ăn đồ nướng được chưa?”
Tâm trạng Trì Lục cực kì vui vẻ: “Ok ok đi nào.”
Ba người vừa nói vừa đến nhà hàng thịt nướng.
Nghĩ đến thân phận Trì Lục, Trần Tân Ngữ đã đặt bàn trước, yêu cầu một góc khuất ít người, dù sao cũng nên đề phòng.
Trưa nay Trì Lục ăn lẩu nên bây giờ chưa thấy đói. Cô nhìn hai người bạn mình đang bận rộn bên cạnh, bèn nói: “Tớ nướng thịt cho.”
Trần Tân Ngữ đang cầm kẹp liếc mắt: “Không cần.”
Cô chỉ chỉ: “Ngồi yên đó, tớ với Thanh Ảnh nướng cho.”
Trì Lục: “…”
Cô bật cười: “Tớ nướng thịt không đến nỗi không ăn được nha.”
Trần Tân Ngữ: “Có ăn được thì cũng ngồi yên đó cho tớ, để hai đứa này phục vụ.”
“…” Trì Lục đột nhiên nhớ tới thời đại học.
Năm nghỉ hè sau tốt nghiệp cấp 3 thì cô và Bác Diên yêu nhau. Gia cảnh Trì Lục lúc trước không tệ, có cha mẹ và dì giúp việc chăm sóc, cơ bản là cuộc sống đầy đủ không thiếu thứ gì. Về sau lại có Bác Diên càng yêu chiều, khiến cô như một ‘phế vật’ được nâng niu trên tay.
Dĩ nhiên là Trì Lục rất vui vì cái danh ‘phế vật’ đó. Nhưng mặt trái là có rất nhiều kỹ năng trong cuộc sống này cô không nắm bắt được.
Lần đầu tiên cùng Trần Tân Ngữ và Quý Thanh Ảnh ăn thịt nướng, Trì Lục ngồi một chỗ nhìn hai người họ bận bịu tay chân, trong đĩa thịt trước mặt cô đều là thức ăn được họ để vào.
Cô cảm thấy cứ như vậy thì không hay, ăn no nê thì chủ động đề nghị để mình nướng cho hai người bạn.
Trần Tân Ngữ và Quý Thanh Ảnh không nghĩ nhiều, thấy cô nói muốn nướng thịt thì vui vẻ giao mọi thứ cho Trì Lục.
Cuối cùng Trì Lục đem đến một bữa thịt nướng ‘bóng đêm’ cho hai người.
Nhìn mọi thứ cháy đen trong đĩa, Trần Tân Ngữ mờ mịt: “Trì Lục, cái này….. ăn được không?”
Trì Lục nghiêm trang: “Được chứ.”
Quý Thanh ảnh: “… Không ăn được, ăn nhiều đồ cháy đen dễ bị ung thư.”
Cô dở khóc dở cười nhìn Trì Lục: “Sao mà nướng nhiều thịt cùng một lúc quá vậy?”
Trì Lục chớp mắt vô tội: “Sợ hai người ăn không đủ.”
Trần Tân Ngữ: “…”
Cô nhìn Trì Lục, không nhịn được bèn hỏi: “Cậu và bạn trai sống với nhau cũng như vậy sao?”
Trì Lục nghe Trần Tân Ngữ hỏi thì lắc đầu: “Bạn trai tớ làm gì được hưởng đãi ngộ như vậy.”
Hai người kia sửng sốt.
Trì Lục cười khanh khách: “Anh ấy không cho đụng vô những thứ này, trước đó bị bỏng một lần.”
Lần đó cô bừng bừng khí thế muốn nấu ăn cho Bác Diên, cố ý đến Giang Thành, thừa lúc anh còn chưa tan làm, ở nhà chuẩn bị thịt nướng tạo bất ngờ.
Cuối cùng thì nướng luôn cả ngón tay mình.
Sau sự kiện đó Bác Diên không để cô đến gần phòng bếp, càng không cho phép cô đụng vô những thứ gì có khả năng bị bỏng nữa.
Hai người nghe cô nói xong đều chỉ biết im lặng.
Tay Trần Tân Ngữ giật lại kẹp nướng thịt, trầm tư lo lắng: “Thôi đưa đây cho tớ, sợ cậu bị gì thì bạn trai cậu tới tận trường tính sổ với tớ quá.”
“Không đâu.” Trì Lục cười: “Bạn trai tớ rất hiểu đạo lý.”
Quý Thanh Ảnh chen vào: “Vậy cũng chưa chắc à nha.”
“…”
–
“Nghĩ gì thế?”
Trì Lục kéo tâm trí về thực tại, cười nói: “Đang nhớ tới lần nướng thịt đó.”
Trần Tân Ngữ cũng nhớ, làm động tác nôn mửa: “Tớ nói này Trì Lục, lần đầu tiên tớ thấy một người không thưởng thức cuộc sống như vậy á.”
Cô nghiêng đầu: “Hỏi nhé, vậy cậu nướng thức ăn thành kiểu gì thì bạn trai cậu cũng ăn hết à? Khai thật đi, dù làm gì cũng ăn luôn à?”
Trì Lục rũ mắt nhìn đồ ăn: “Thì vốn là thế mà.”
Trên thực tế cô có đem thịt nướng thành gì đi nữa, đặt trước mặt Bác Diên anh cũng cười nuốt vào, trong đôi mắt không có chút e dè nào.
Trì Lục suy nghĩ, chợt phát hiện Bác Diên lúc trước đúng là chiều hư cô hết rồi.
Đó cũng là nguyên nhân anh đủ tự tin như thế trước mặt Trì Lục. Anh chăm sóc cô thành con người như thế, hầu hết chẳng ai chịu nổi, đến Trì Lục còn không cảm thấy khá khẩm. Khi một người trở nên tốt nhất, người còn lại tự khắc sẽ trở nên kém thú vị.
Cô nghĩ về Bác Diên, không khỏi âm thầm tự nhủ: “Đồ tâm cơ.”
“Nói gì đó?” Trần Tân Ngữ không nghe rõ hỏi lại, rồi nhìn Quý Thanh Ảnh: “Đi bar nào, bác sĩ Phó có đi không?”
“Có.”
Quý Thanh Ảnh nói: “Anh ấy hết bận sẽ tới, chúng ta đợi hay đi trước?”
–
Ăn xong, ba người không ở đó đợi mà đi thẳng đến quán bar. Đây là quán bar trước đây mọi người vẫn đến nên Quý Thanh Ảnh và Trần Tân Ngữ rất quen thuộc.
Ba người đi thẳng đến sảnh chính sôi động. Trì Lục hôm nay gần như tiêu sạch năng lượng, giờ này chỉ ngồi một chỗ thưởng thức rượu và xem cuộc vui chung quanh.
Quý Thanh Ảnh nhìn cô: “Không đi chơi à?”
“Không”. Trì Lục lười biếng trả lời: “Tớ ở đây một chút đã, cậu không cần để mắt đâu.”
Quý Thanh Ảnh suy nghĩ một chút, ở đây cũng toàn người quen thuộc, không cần lo lắng quá mức: “Được rồi, vậy tới lên lầu một chút, hình như có bạn tớ trên đó.”
“Ừ đi đi.”
Quý Thanh Ảnh vừa đi lên lầu thì Trần Tân Ngữ cũng nhận được điện thoại của lão sếp, bước ra ngoài.
Trì Lục cảm thấy hơi chán, quan sát một lượt trông thấy DJ đang chơi nhạc đằng xa, vẻ mặt sáng lên.
Đẹp trai quá đi.
Mải mê ngắm trai, điện thoại trong túi rung lên, là tin nhắn của Từ Thanh Nghiên: [Ngày đầu về nước cảm thấy thế nào?”]
Trì Lục: [Vui quên lối về rồi.]
Từ Thanh Nghiên: [Này này, ngu người luôn rồi à? Chẳng lẽ có đàn ông quốc sắc thiên hương bên cạnh?]
Trì Lục: [Nó đó.]
Từ Thanh Nghiên: […]
Trì Lục nghĩ, có nên quay video anh DJ kia cho Từ Thanh Nghiên để bên đó cảm nhận được thế nào là trai đẹp không nhỉ?
Tay cô vừa mở camera, chuẩn bị bấm nút thì một người xuất hiện trước mặt cô. tầm mắt Trì Lục vừa đúng lúc rơi vào chiếc quần tây đen của người đàn ông.
Cô ngơ ngẩn một lúc rồi mới chậm rãi nâng mắt nhìn lên.
Bác Diên đang đứng trước cô, ánh mắt nhìn cô rồi chuyển qua điện thoại đang mở chế độ chụp hình, rồi lại nhìn sang gò má cô.
“Giật mình gì chứ”
Giọng nói rất nhạt.
Trì Lục chột dạ, nhưng rồi cảm thấy thật vô lý. Cô xua xua tay với anh: “Tránh ra chút nào, em đang chụp trai đẹp.”
Bác Diên vẫn chẳng nhúc nhích.
Trì Lục nhíu mày: “Thầy Bác, tránh ra chút được không? Đừng có cản tầm mắt em.”
“Hả?” Bác Diên giống như không hiểu cô đang nói gì, vẻ mặt thật thà như đếm: “Không phải em muốn chụp trai đẹp sao?”
“…?”
Trì Lục phản ứng chậm mất mấy giây mới hiểu ra ý tứ trong câu nói vừa rồi.
Cô chụp trai đẹp.
Anh là trai đẹp.
Cho nên anh để cô chụp ảnh anh.
Trên đầu Trì Lục vạch thêm mấy gạch đen, hít một hơi rồi nhìn anh: “Này, anh có phải là đang tự luyến quá mức không đáy?”
Anh nói: “Học theo em mà.”
“…”
Trì Lục im.
“Em cũng không tự tin tới mức tự phong bản thân là người đẹp”
Vừa nói xong thì trong đầu vang lên cảnh tượng khi nãy cùng với Tân Ngữ và Thanh Ảnh. Haiz, nếu hai người bọn họ ở đây không chừng mặt cô bị vả tới sưng lên luôn rồi.
Trì Lục mất tự nhiên sờ mũi: “À quên, em cũng có nói.”
Bác Diên: “…”
Anh nghiêng đầu, theo ánh mắt Trì Lục nhìn ra ngoài: “Em đang nói đến người nào?”
Trì Lục không giấu, chỉ chỉ phía xa: “Kìa, anh DJ đang chơi nhạc đó, đẹp trai đúng không?”
Anh chàng DJ có bộ tóc dài màu trắng đang búi lên phía sau đầu, thân hình khá gầy, khuôn mặt búng ra sữa trông thật đáng yêu. Trong quán bar có không ít phụ nữ qua lại đều ngắm nhìn, có kẻ công khai quay phim chụp hình.
Bác Diên chỉ liếc mắt qua rồi nói: “Bình thường.”
Trì Lục: “…”
Cô hừ nhẹ: “Anh đang ghen tị với người khác.”
“…”
Bác Diên không giải thích, chỉ hỏi lại: “Cảm thấy đẹp trai thật sao?”
Trì Lục ừ, tay bấm gửi video mới vừa quay anh DJ cho Từ Thanh Nghiên, nhắn thêm: [Này cô xem thử, đây mới chính là quốc sắc thiên hương.]
Bác Diên bị Trì Lục ngó lơ, vẻ mặt có chút cứng đờ.
Anh với tay cầm ly rượu trên bàn đưa lên miệng, bên tai truyền đến giọng Trì Lục bất mãn
“Thầy Bác sao thế? Sao lại đi lén uống rượu của em?”
Tay Bác Diên chững lại, lúc này mới nhận ra cầm nhầm.
Anh nhìn qua cô. Trên mặt Trì Lục vẫn còn lớp trang điểm của trưa nay, điểm thêm chút trang sức nhã nhặn, ánh mắt cô chưa hề có sự thay đổi, vẫn xinh đẹp và sáng lấp lánh như ngọc.
Mắt hai người đều là kiểu dáng hoa đào nhưng có chút khác nhau. Đuôi mắt Trì Lục chếch xuống một chút, mềm mại long lanh, thăm thẳm lại câu người.
Bác Diên rất thích mắt cô, thích nhất là những cảm xúc trong đôi mắt ấy khi Trì Lục nhìn anh.
Không che giấu, không giả dối. hoàn toàn chân thật trước mặt anh.