Edit: Hâm Còi

Người đàn ông vẫn mặc bộ trang phục trưa nay cùng cô đi ăn lẩu, áo sơ mi mở bung thêm hai cúc áo, ít đi phần nghiêm nghị, thêm chút nét tùy tiện.

Vẫn gương mặt ấy, lịch sự mà sâu xa, cặp mắt hoa đào khẽ lay động, khiến cho người khác khó có thể rời mắt.

Trì Lục nhìn thẳng vào anh vài giây, trong đáy mắt toàn vẻ bất ngờ: “Anh đến lúc nào vậy?”

Bác Diên nhìn cô, bước về phía trước. Anh khom lưng đặt hoa xuống mộ, trả lời: “Mới thôi.”

Trì Lục nhìn anh, trong phút chốc không rõ câu anh nói có phải là ý cô nghĩ không nữa. Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Anh lại trốn việc à?”

Bác Diên nghe cô nói thì phì cười: “Anh là ông chủ”

Trì Lục chê cười: “Làm ông chủ thì đổ việc cho nhân viên còn mình trốn đi hai ba lần vậy à?”

Bác Diên biết cô đang vạch lá tìm sâu, anh khẽ cong khóe môi vui vẻ: “Ừ.”

Anh liếc nhìn qua cô, giọng vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Ông chủ thích thế, ai dám ý kiến.”

Trì Lục thôi không nói nữa, anh chẳng còn chút liêm sỉ gì rồi.

Bác Diên cười vui vẻ, nhưng nhìn đến hai ngôi mộ lạnh lẽo thì thu lại vẻ mặt: “Trì Lục.”

“Sao ạ?” Trì Lục nhìn anh.

“Vấn đề lúc nãy, có tìm được đáp án chưa?”

Trì Lục: “…”

Cô tức giận trừng mắt: “Thầy Bác, sao anh có thể nghe lén người khác như thế?”

Bác Diên: “Anh có nghe lén đâu.”

Khu mộ quá yên tĩnh, anh vừa đến gần thì giọng nói của Trì Lục xen lẫn trong gió chui thẳng vào tai anh.

Trì Lục mất tự nhiên, cúi thấp mặt tránh anh. Mũi giày hai người sát nhau, chỉ cần Trì Lục nhích chân một chút là chạm vào anh ngay.

Bỗng dưng Trì Lục nhớ tới lời Quý Thanh Ảnh ví dụ đèn xanh đèn đỏ, cô mím chặt môi, tâm tình vừa lắng xuống lại lần nữa dậy sóng.

Bác Diên thoáng thấy tâm tình cô thay đổi, khẽ hỏi: “Em chờ anh ở đây hay dưới kia?”

“…”

Trì Lục quan sát ánh mắt thản nhiên của anh, trong đấy chứa đựng cảm xúc rõ ràng, không hề muốn che đậy.

Trì Lục không biết tại sao anh tới đây, cũng không biết làm sao biết được lúc này cô tới đây. Rất nhiều vấn đề, nhưng đôi khi không cần tìm hiểu nguyên nhân làm gì.

Cô nghiêng đầu ngẫm nghĩ: “Anh đưa em xuống dưới đi.”

Bác Diên gật đầu, bung dù cho cho cô. Mưa đã sớm ngừng nhưng bên dưới cầu thang dẫn ra xa khu mộ có hàng cây cổ thụ cao, gió thổi qua làm nước đọng trên những tán lá nhỏ xuống mặt đất, làm vai họ ướt nhẹp

Lúc tới đây, quần áo và tóc Trì Lục đều thấm lạnh hạt mưa. Bây giờ rời khỏi, ngay cả một giọt nước cũng không chạm tới vai cô được.

Một chiếc xe đậu ngay bên lề đường, cực kỳ phô trương.

“Em lên xe trước.”

Bác Diên nhìn cô: “Ừ, ở trong xe đợi anh.”

Anh vừa nói vừa đưa chìa khóa cho Trì Lục.

“Vâng ạ.” Trì Lục cầm chìa khóa, tâm tình vui vẻ hẳn, khóe miệng vô thức nâng lên.

Bác Diên giật mình, hình như lâu rồi anh không thấy cô vui vẻ như thế. Anh cũng cười theo: “Trong xe có đồ ăn, em cứ thoải mái.”

“Vâng.”

Bác Diên xoay người, che dù bước lên bậc thang một lần nữa.

Trì Lục ngồi ở ghế phó lái, cô hạ cửa xe xuống nhìn theo bóng lưng xa dần.

Thật ra Trì Lục rất ít khi trông thấy anh từ phía sau, trước kia khi còn ở chung với nhau, cho dù là đi chơi hẹn hò hay bất cứ việc gì anh đều đưa cô về tận nhà, nhìn cô mở cửa bật đèn rồi mới rời đi.

Còn cô thì hiếm khi tiễn anh như thế. Cũng ít cơ hội nhìn anh từ đằng sau.

Lúc này cô mới nhận ra một điều, cảm giác dõi theo người khác xa dần cũng chẳng dễ chịu gì, giống như bản thân bị quên lãng vậy.

Cô không biết Bác Diên có từng cảm thấy giống như thế không nữa.

Không bao lâu, Bác Diên xuất hiện một lần nữa.

Trì Lục đã đổi chỗ, cô ngồi vào ghế lái. Nhìn người đàn ông đang băng qua đường đi về phía này, cong môi.

Nhận ra ánh mắt cô, anh cũng nhìn qua. Tầm mắt giao nhau, Trì Lục cười, đột nhiên hỏi: “Thầy Bác, tối nay anh có bận không?”

Bác Diên thoáng giật mình, trầm giọng nói: “Không.”

Trì Lục gật đầu, không chút kiêng dè: “Vậy cho em mượn xe dùng chút nha.”

Bác Diên còn chưa kịp hiểu lời cô nói có ý gì, Trì Lục đột nhiên khởi động máy, đạp chân ga. Anh vừa băng qua đường chuẩn bị lên xe thì xe anh vọt đi ngay trước mắt. Mới mưa xong nên mặt đường đọng nước, lúc đó còn bắn cả nước mưa vào quần.

Anh ngây ra tại chỗ, nhìn đuôi xe biến mất sau khúc cua, đột nhiên cười lớn.



Trì Lục biết lái xe, lúc học đại học cô thi đậu bằng lái. Nhưng tiếc là sau này cô ít có cơ hội, chỉ thỉnh thoảng cùng Bác Diên đi đây đi đó, anh mới cho phép cô lái một chút để ôn luyện.

Lá gan Trì Lục tuy lớn nhưng đối với chuyện lái xe thì lại mang vẻ – có thể không lái thì không lái, cái bằng lái có phủi bụi thì kệ nó.

Huống chi cô còn có Bác Diên.

Thỉnh thoảng Bác Diên hứng thú muốn dạy thì cô cũng đồng ý học. Nói qua thì phải nói lại, cô là tay mơ mới biết lái, vị tài xế nào đó ở ghế phụ cứ lải nhải không ngừng vì sợ cô gặp chuyện không hay.

Với người khác Bác Diên tương đối kiệm lời, nhưng có lúc anh rất nghiêm nghị với Trì Lục, đó là những lúc lo lắng an toàn của cô.

Tình tình Trì Lục bị chiều hư như đại tiểu thư không chạm tay vào bất cứ gì, nóng nảy, chẳng biết trời cao đất dày viết như thế nào. Lúc lái xe cô không gây gổ với anh nhưng chỉ cần dừng xe thì tính tình tiểu thư lại bùng nổ.

Những khi cô nổi trận tanh bành Bác Diên luôn nhún nhường, cứ để mặc cô nổi cáu, đôi khi đáp trả lại vài sự vô lý của cô mà thôi.

Về sau, bao nhiêu nóng nảy và vô cớ Trì Lục phát ra, anh gói lại hết rồi dùng cách khác trả lại cho cô.



Nhìn qua kính chiếu hậu, hình ảnh người đàn ông biến mất khỏi tầm mắt Trì Lục, cô dần dần buông lơi chân ga, thả chậm tốc độ.

Trời trong lại rồi, mây xám nhanh chóng tản đi hết, trả lại nền trời khi về chiều một màu lam khó tả.

Trì Lục ngồi trong xe im lặng nâng khóe môi, tâm tình chợt tốt lên hẳn.

Cô nhìn thời gian, tính toán một chút, rồi dừng xe bên vệ đường.

Trì Lục quan sát trong xe, nhìn thấy một chiếc cốc giữ nhiệt kiểu dáng của nữ đặt ngay bên cạnh. Cô nhìn vài giây rồi cầm lên uống hai ngụm, đồng thời gọi cho Quý Thanh Ảnh.

“Uầy không nghỉ ngơi à?” Giọng Quý Thanh Ảnh hơi ngạc nhiên: “Làm sao mà gọi cho tớ giờ này?”

Trì Lục nương theo kính chiếu hậu nhìn chằm chằm ở góc khuất phía sau: “Ừ, đang ngoài đường.”

Quý Thanh Ảnh im lặng chút, nhìn ánh trời chiều chuẩn bị khuất sau đám mây, bỗng dưng cười một tiếng: “Có câu trả lời rồi hả?”

“Tàm tạm.”

Trì Lục nhấp một ngụm nước, chậm rãi nói: “Nghe lời cậu, đứng ở đầu đường đèn xanh đèn đỏ chờ người ta tới.”

Quý Thanh Ảnh phì cười: “Không thèm nhích một tí nào luôn hả?”

Trì Lục khì mũi, nhìn chăm chăm sau lưng chẳng có bóng dáng ai hết, giọng hơi kiêu kỳ: “Còn phải xem xem người ta có chân thành không đã, nếu mà thể hiện tốt thì sẽ châm chước nhích lên 1, 2 bước.”

Quý Thanh Ảnh cười lớn: “Mạnh dữ.”

Trì Lục cười khanh khách: “Phải lấy lại hai năm đã mất chứ.”

“Ừ ừ.”

Quý Thanh Ảnh không nói nhiều nữa: “Tối có thời gian không, hẹn luôn Tân Ngữ nữa?”

Trì Lục: “Có chứ.”

“Ừ, vậy đi ra ngoài ăn.”

“Oke.”

Cúp điện thoại, Trì Lục tiếp tục đợi.

Tới khi kiên nhẫn gần như mất sạch thì bóng dáng người đàn ông đang che cây dù đen mới từ từ xuất hiện trong tầm mắt cô.

Bác Diên trông thấy xe đậu ở ven đường, cố nén sự vui vẻ thể hiện quá mức trên mặt. Anh bước đến trước cửa xe rồi giờ tay gõ gõ lên tấm kính.

Trì Lục hạ cửa xe, nhìn anh.

Hai người nhìn nhau một lúc, Bác Diên giả vờ thờ ơ hỏi: “Cô gái ơi, có thể cho tôi đi nhờ một đoạn được không?”

Trì Lục: “…”

Cô cũng vờ đánh giá một lát rồi nói: “Anh đẹp trai trả phí bao nhiêu?” Cô gõ gõ lên tay lái: “Xe tôi không chở người miễn phí.”

“Ừ”. Bác Diên nói đoạn mở cửa xe ngồi vào luôn: “Vậy cô em muốn bao nhiêu hả?”

“…” Trì Lục trừng mắt nhìn anh: “Đồ không có thành ý.”

Cô nhỏ giọng lầu bầu: “Thù lao thì phải tự mình mang tới, không phải để em đây chủ động, hiểu không?”

Bác Diên nghe cô phát tiết với mình cũng không tức giận. Anh gật đầu, giọng nói mang vẻ bình tĩnh: “Của anh đều là của em hết, em muốn gì mà chẳng được, như vậy còn không đủ thành ý hả?”

“…”

Trong thoáng chốc Trì Lục không muốn nói chuyện với anh nữa.

Người này… phạm quy quá vậy nè trời.

Anh biết cô không nỡ cự tuyệt điều gì, mà anh càng hiểu hơn cách làm cho cô yếu thế.

Trì Lục điều khiển xe về hướng trung tâm thành phố, cố gắng lơ đi ánh mắt nóng như lửa người kia.

Trong xe chỉ còn lại một không gian tĩnh lặng, cô hỏi Bác Diên: “Sao anh đi chậm quá vậy?”

Bác Diên nhìn cô: “Chậm?”

“Chứ gì nữa.” Lúc Trì Lục đậu xe bên đường cô đã tính toán thời gian, từ vị trí của Bác Diên đến xe chỉ mất khoảng 20 phút.

Bác Diên ừ, chẳng che giấu: “Vừa đi vừa suy nghĩ chút chuyện.”

“Vậy à?”

Trì Lục không hỏi anh nghĩ gì. Cần gì phải hỏi, thể nào cũng liên quan đến cô.

Bác Diên nhìn vẻ mặt biết tuốt của cô, khẽ mỉm cười.

Chuyện anh nghĩ đến lúc này đúng thật là có liên quan đến Trì Lục. Lúc cô mới vọt xe mất hút anh mất nửa phút đứng đực tại chỗ suy tư, có lẽ cô chỉ chạy đi tầm 1km mà thôi, hay biết đâu 2km, mà có khi cô đi luôn không thèm dừng lại đợi anh ấy chứ.

Nếu là trước kia Bác Diên chắc chắn biết được cô chỉ trêu đùa thôi, chạy một khoảng rồi dừng xe, không để anh đi quá lâu. Nhưng bây giờ anh có chút không đoán ra được.

Ngồi trong xe, những suy nghĩ ấy chiếm trọn tâm trí làm anh cúi đầu cười nhẹ.

Trì Lục vẫn là của trước kia, nhìn thì khó chung sống nhưng thật ra vẫn mềm mại như xưa.

Nghe được tiếng cười bên cạnh, Trì Lục lườm anh: “Anh cười cái gì hả?”

Anh chẳng buồn trả lời.

“Không buồn ngủ sao?”

Bác Diên: “….”

Trì Lục: “Ok ok, vậy anh về công ty đúng không?”

Bác Diên quay đầu nhìn cô: “Em đi đâu?”

“Tìm Tân Ngữ.”

Trần Tân Ngữ là bạn thời đại học của Trì Lục và Quý Thanh Ảnh, kiêm luôn chức bạn thân.

Bác Diên gật đầu: “Ừ anh về công ty.”

Lại rơi vào trầm lặng.

Trì Lục lái xe thẳng tới Bác Hối, cô còn chưa kịp dừng xe thì bảo vệ nhìn thấy biển số xe quen thuộc của sếp họ ngay lập tức mở cổng.

Trì Lục: “Em dùng xe anh luôn nha.”

Bác Diên cười: “Ừ.”

Anh đẩy cửa xe bước xuống rồi quay lại nhìn cô: “Nhớ lái xe cẩn thận, đừng có gấp.”

Trì Lục gật đầu thật mạnh đảm bảo: “Em biết rồi, xe anh không hư được đâu.”

Bác Diên: “Anh không nói xe, anh nói em kìa.”

“Em biết rồi.”

Trì Lục lộ rõ vẻ không kiên nhẫn, vừa gạt cần số vừa nói to: “Gặp anh sau nha.”

Bác Diên dở khóc dở cười, nhìn dáng vẻ lửa sắp dí tới mông của cô thì không nén được tiếng cười: “Ừ, tối gặp.”

Bảo vệ nhìn toàn bộ diễn biến, chẳng hiểu gì.

“Bác… Bác tổng.”

Tâm tình Bác Diên tương đối thỏa mãn: “Chuyện gì?”

Bảo vệ suy nghĩ một chút rồi gãi gãi đầu: “Vừa rồi là…”

Bác Diên chợt nhớ tới chút chuyện, anh lấy di động ra, không biết dặn dò bảo vệ chuyện gì, cho đến khi người đó gật đầu thì thong dong đi vào tòa nhà.



So với việc Bác Diên phải tăng ca làm thêm, Trì Lục bên đây vừa thoải mái vừa tự do.

Cô đến trước cửa công ty của Trần Tân Ngữ, vẫy vẫy tay, tóm người vừa bước ra.

Sự vui vẻ hiện rõ trên mặt hai người, Trần Tân Ngữ vòng quanh chiếc xe của cô bạn rồi chế giễu: “Cướp xe à?”

“Không.” Trì Lục nghiêm túc nói: “Bán thân.”

Trần Tân Ngữ: “…” Cô nhìn cô bạn mình trên ghế lái rồi hỏi: “Bây giờ đi đâu?”

“Ăn lẩu, sau đó đi bar quẩy không?”

Trần Tân Ngữ sa sầm mặt, nghĩ nghĩ chút rồi nói: “Mai tới còn đi làm đấy nha.”

“Off đi”

Trần Tân Ngữ: “…”

Tân Ngữ bất lực: “Vậy sao không rủ Thanh Ảnh đi chung kìa.”

“Người ta có bạn trai, phải hầu hạ bạn trai.”

Trần Tân Ngữ nhìn cô tức tối hai giây: “Bọn chó độc thân giờ không có quyền lựa chọn đúng không?”

Trì Lục nghe vậy thoải mái thừa nhận: “Chứ gì nữa.”

Trần Tân Ngữ: “…”

Hai người ầm ĩ một lúc rồi mới lái xe rời đi.

Giờ tan tầm, đường phố đông như nêm. Trì Lục lái rất cẩn thận nhưng không tránh khỏi cọ chút vào thân xe.

Trần Tân Ngữ nhìn bạn mình chẳng dao động, hơi nheo mắt: “Không xuống xe nhìn chút à?”

“Nhìn cái gì?” Trì Lục hỏi lại: “Nhìn xong có hết xước không?”

Trần Tân Ngữ câm nín, cố nén cười.

Trì Lục khó hiểu nhìn cô bạn: “Cười cái gì?”

“Không có gì.” Khóe mắt Trần Tân Ngữ vẫn còn đang cong cong: “Chỉ cảm thấy Trì Lục đã về rồi.”

Lúc trước nghe Quý Thanh Ảnh gọi điện thông báo, Trần Tân Ngữ không có cảm giác mấy. Cô nghĩ đến những chuyện xảy ra kia khiến Trì Lục phải rời quê hương, nghĩ tới bóng dáng cô ở những show thời trang trên weibo, đột nhiên tạo nên một Trì Lục khác xưa rất nhiều, không còn dáng vẻ thời đại học nữa, dáng vẻ được nuông chiều, ương ngạnh và bất cần.

Nhưng giờ nhìn lại, chẳng khác chút nào hết.

Cô thích tính cách Trì Lục như thế, khí thế, ngang tàng, khá vô lý, nhưng lại là người tốt bụng nhất trên thế gian này. Nghĩa khí, lương thiện và trong trẻo.

Trì Lục hiểu “về rồi” là có nghĩa gì. Cô nở nụ cười thật tâm nhưng nghiêm túc: “Ừ, tớ về rồi.”

Cô về rồi, tìm về nơi đã từng đánh mất bản thân.

Trần Tân Ngữ nhìn Trì Lục, cũng cười: “Chào mừng về nhà.”

Bọn họ đều ở đây chờ cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play