Cuối cùng vẫn là tiểu hắc miêu đứng lên trước, lười biếng duỗi thắt lưng, đứng ở trên đầu yêu thú dò xét: "Chúng ta đi xem Bạch thúc thúc đi?"
Bạch Nam Y bị thương quá nặng, trong lòng Lâm Sơ Vân thật sự lo lắng.
Mục Trì tự nhiên sẽ không có dị nghị, yêu thú màu đen mang theo tiểu hắc miêu trên đỉnh đầu từ trên giường nhảy xuống. Nhưng mà trước khi ra khỏi cửa, Mục Trì vẫn hóa thành hình người, ôm y vào lòng.
Tiểu hắc miêu có chút khó hiểu ngẩng đầu nhìn về phía Mục Trì: "Thành........ Ca ca?"
Mục Trì nhẹ nhàng xoa xoa vành tai tiểu hắc miêu, cũng không có giải thích nhiều, cứ như vậy ôm y ra khỏi phòng.
Mặc dù trong lòng tiểu hắc miêu nghi hoặc, nhưng cũng không tiếp tục truy vấn nữa.
Lúc hai người trở về, Phượng Ngũ vừa mới trị thương cho Bạch Nam Y xong.
Thương thế trên người Bạch Nam Y rất nặng, ngoại những vết thương đáng sợ kia, yêu lực trong cơ thể Bạch Nam Y cũng bị thương nặng. Nếu không nhờ thể chất cường tráng của yêu thú, Bạch Nam Y sẽ không chống đỡ được tới lúc Phượng Ngũ đến cứu.
"Bây giờ...... Chỉ có thể dựa vào vận khí của chính bản thân." Phượng Ngũ thở dài, hiện tại hắn đã làm hết những gì có thể, về phần Bạch Nam Y có thể sống sót hay không, chỉ có thể dựa vào khát vọng sống của gã.
Niềm vui gặp lại ca ca đã phai nhạt rất nhiều, tiểu hắc miêu thò đầu nhìn về phía giường. Bởi vì lâm vào hôn mê, Bạch Nam Y cũng không có duy trì hóa hình, mà là biến trở về bộ dáng đại bạch hồ.
Chỉ là đại bạch hồ này, hiện tại nhìn vô cùng thê thảm, lông trên người bị thiêu cháy vài mảnh, vành tai nhung nhung cũng bị cắn đứt một đoạn, vì băng bó vết thương, lông của chân trước bên trái đã bị cạo sạch.
Tiểu hắc miêu từ trong ngực Mục Trì nhảy lên người bạch hồ, thật cẩn thận tránh chạm vào vết thương của bạch hồ, sau đó, cúi đầu nhẹ nhàng cọ cọ mũi móng của bạch hồ.
Lúc trước, y ở Linh Thú phong ba ngày, cứ mỗi lần y cọ bạch hồ như vậy, bạch hồ sẽ một bên bất đắc dĩ, một bên nhấc chân xoa xoa đầu y. Nhưng lần này, tiểu hắc miêu cọ nửa ngày, vội vàng ô ô kêu hai tiếng, bạch hồ cũng không có động tĩnh gì.
"Sư tôn." Phong Hề Hành tiến lên ôm tiểu hắc miêu mất mát trở về, xoa đầu trấn an, "Đừng lo lắng quá, Bạch tiên sinh sẽ không sao đâu."
Vì ngay cả Phương Thiên Nguyên ở kiếp trước bị lôi kiếp phi thăng đánh ngã xuống cũng có thể sống sót, vậy thì Bạch Nam Y sẽ không chết dễ dàng như vậy.
Tiểu hắc miêu không chú ý tới giọng điệu chắc chắn của đồ đệ, chỉ cho rằng Phong Hề Hành đang an ủi y, nhìn bạch hồ trên giường, tiểu hắc miêu sâu kín thở dài.
Đúng vào lúc này, Mục Trì đột nhiên quay đầu nhìn thoáng qua ngoài phòng: "Có người tiến vào điện thành chủ."
Mục Trì không biết Hướng Nhạc Phi là vai, nhưng nghe ngữ khí của tiểu hắc miêu, hẳn là đồng bạn của y. Hắn đứng lên, dặn dò mấy người không được chạy loạn, còn mình thì ra ngoài đón người nọ.
Đợi đến khi Mục Trì ra cửa, Phượng Ngũ mới đột nhiên nhớ lại, hắn còn chưa nói cho Lâm Sơ Vân biết, Hướng Nhạc Phi kỳ tên thật là Huyền Minh và có quen biết Bạch Nam Y.
Kỳ thật, việc này hắn cũng không hiểu rõ, lúc ấy tình thế quá khẩn cấp, hai người vừa mới tìm được Bạch Nam Y, Bạch Nam Y cũng đã hôn mê bất tỉnh, Huyền Minh lại đi dụ địch nhân đi, hắn cũng không có thời gian để hỏi.
Phượng Ngũ cũng ngẩn ra, từ sau khi phá vỏ sinh ra, hắn liền đi theo Phương Thiên Nguyên, hiểu biết của hắn về Yêu giới hoàn toàn là từ ký ức truyền thừa, nhưng ký ức truyền thừa sẽ không nói cho hắn, đại yêu của Yêu giới có những ai.
"Là một vị yêu tướng của Yêu Chủ tiền nhiệm." Phong Hề Hành một tay xoa mèo, mở miệng giải thích, "Nghe đồn vị yêu tướng Huyền Minh này có thể biết chuyện thiên hạ, dù bí mật bí ẩn cỡ nào cũng biết."
Ngược lại rất phù hợp với tính cách góp vui khắp nơi của Hướng Nhạc Phi.
Tiểu hắc miêu nghi hoặc nghiêng đầu, nhìn Phong Hề Hành: "Đồ đệ, ngươi làm sao biết được những chuyện này......?"
Phong Hề Hành cười nhẹ, sờ chóp đuôi tiểu hắc miêu: "Chưởng môn từng nhắc tới một lần, đệ tử liền nhớ kỹ."
Lúc trước ở Điểm Tinh tông, Phương Thiên Nguyên đích xác sẽ gọi Phong Hề Hành đi chỉ điểm, Lâm Sơ Vân nghe vậy gật gật đầu, cũng không có suy nghĩ nhiều.
Phượng Ngũ ở một bên nghi ngờ nhìn Phong Hề Hành, hắn nhớ rõ mấy lần mình bắt gặp Phương Thiên Nguyên gọi Phong Hề Hành đi, đều là trực tiếp ra tay "Chỉ điểm", có khi nào nói qua chuyện Yêu giới?
"Nếu Huyền Minh quen biết Bạch tiên sinh, vậy thì Bạch tiên sinh cũng là yêu tướng?" Phượng Ngũ lúc trước cũng tò mò về thân phận của Bạch Nam Y, không ngờ Bạch Nam Y lại là yêu tướng.
Tiểu hắc miêu ngoan ngoãn gật đầu.
"Nhưng mà......." Nghĩ đến thái độ ác liệt của Huyền Minh đối với Bạch Nam Y lúc trước, Phượng Ngũ nhíu nhíu mày, chần chờ nói, "Hình như Huyền Minh cùng Bạch tiên sinh có quan hệ không tốt?"
Tiểu hắc miêu nghe vậy, không khỏi bất đắc dĩ thở dài. Y nhìn bạch hồ trên giường, giọng điệu buồn bã nói: "Bởi vì mọi người hiểu lầm Bạch thúc thúc."
"Ai hiểu lầm hắn ta?!"
Cánh cửa sau lưng mọi người đột nhiên bị đá văng ra, tiểu hắc miêu quay đầu lại, liền thấy vẻ mặt tức giận của Huyền Minh đứng ở bên ngoài cửa, Mục Trì bên cạnh cũng vì hành động của hắn mà nhíu mày.
Nhìn thấy bạch hồ trên giường, tức giận trên mặt Huyền Minh dừng lại, chợt cau mày: "Sao lại bị thương nặng như vậy?"
Mấy người còn chưa hoàn hồn, nhất thời không ai trả lời, Huyền Minh cũng không thèm để ý, bước nhanh đến bên giường, đưa tay sờ lên người Bạch Nam Y một chút, cảm ứng được tình huống xấu trong cơ thể Bạch Nam Y, sắc mặt trầm xuống.
"Đáng chết......." Huyền Minh nhìn bạch hồ, nghiến răng nghiến lợi, "Họ Bạch, ngươi mau tỉnh lại cho ta, nói cho ta biết, thiếu chủ ở đâu, xong rồi ngươi mới chết!"
Con hồ ly này hoàn toàn cố ý, giữ lại nửa đoạn không nói cho hắn biết, khiến hắn cứ nhớ thương chuyện này.
Huyền Minh nhụt chí ngồi ở bên giường, nhìn bạch hồ hôn mê, trong lòng vạn lần bất mãn nhưng cũng không còn cách nào khác: "Tất nhiên là thiếu chủ của Yêu giới, tuy rằng mấy người kia nói Bạch Nam Y đã giết thiếu chủ, nhưng ta khẳng định tên này tuyệt đối không làm như vậy."
Nhưng thiếu chủ của Yêu giới mà ngươi muốn tìm...... Không phải là ở ngay đằng sau lưng ngươi sao?
Tiểu hắc miêu mê mang nhìn Phong Hề Hành một cái, lắc lắc chóp đuôi: "Vậy, vị thiếu chủ kia có đặc điểm gì không?"
Biểu tình của Huyền Minh rõ ràng mơ hồ một chút, hắn nhanh chóng nhìn thoáng qua tiểu hắc miêu, chợt thô lỗ nói: "Dù sao cũng không phải là một con thú nhỏ như ngươi."
Bản thể của Yêu Chủ tương đối hung dữ và bá đạo, cho nên, thiếu chủ cũng nhất định là một đại yêu lợi hại cường hãn.
Tiểu hắc miêu trầm mặc, đang nghĩ có nên thẳng thắn thân phận hay không, chợt ngoan ngoãn ngồi xổm, gật gật đầu: "Ừm, ngươi nói đúng."
Huyền Minh thấy tiểu hắc miêu không truy vấn, không khỏi lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Mục Trì ở một bên thấy nhãi con nhà mình bị khi dễ, sắc mặt trong nháy mắt trầm xuống. Hắn híp mắt, ánh mắt quét qua người Huyền Minh một vòng, nhíu mày nói: "Vậy ngươi cũng muốn cứu Bạch Nam Y?"
Huyền Minh không tình nguyện gật gật đầu, những lão gia hỏa kia đều cho rằng thiếu chủ đã chết, chỉ còn lại hắn cùng một người khác còn đang tìm thiếu chủ, hiện giờ thật vất vả mới có được tin tức của thiếu chủ, cho dù có chán ghét Bạch Nam Y như thế nào, hắn cũng không thể không cứu sống hắn trước.
"Đã như vậy, đắc tội rồi." Mục Trì mỉm cười, đưa tay bắt lấy Huyền Minh. Cũng không biết Mục Trì làm cái gì, vừa chộp lấy Huyền Minh, liền mạnh mẽ áp chế Huyền Minh trở về nguyên hình.
Huyền Minh hốt hoảng đập cánh, nhưng không có cách nào thoát khỏi bàn tay Mục Trì, đành bất lực nhìn Mục Trì giật ba chiếc lông vũ màu đen từ trong cánh.
Đem lông vũ giao cho Phượng Ngũ, Mục Trì mới buông tay ra, Huyền Minh vội vàng bay lên xà nhà, nhìn mình lại trọc một mảnh lông vũ, khóc không ra nước mắt.
Nghe bạch hồ ly kia nói, thiếu chủ thích nhung nhung, lông vũ của hắn vốn thưa thớt, hiện tại lại bị vặt trụi vài cái.
Thiếu chủ khẳng định sẽ không thích hắn nữa!!!
Phượng Ngũ nhìn lông đen trong tay, lại nhìn Mục Trì, không khỏi giật giật khóe miệng.
Thế nhưng, lông vũ của Huyền Minh Điểu quả nhiên có lợi cho vết thương của bạch hồ, Phượng Ngũ ho nhẹ một tiếng, đối với ánh mắt u oán của Huyền Minh làm như không thấy, dùng phượng hỏa đốt lông Huyền Minh, lại đem tro tàn sau khi đốt, rắc lên vết thương của bạch hồ.
Trên vết thương dần dần xuất hiện một tầng hắc quang, yêu lực còn sót lại trên đó từng chút một bị hóa giải. Huyền Minh tự oán hận trên xà nhà, sau khi cảm giác được khí tức quen thuộc trong yêu lực kia, không khỏi ngẩn ra, chợt bay xuống, đứng ở bên cạnh bạch hồ, dùng mỏ mổ mổ gần vết thương.
"Đây là....... Yêu lực của Yêu chủ đương nhiệm?" Huyền Minh có chút kinh ngạc nói, "Tên này còn muốn giết Yêu Chủ đương nhiệm sao?"
Trong lòng Lâm Sơ Vân đột nhiên chấn động, ánh mắt kinh ngạc dừng trên người bạch hồ.
Lúc trước Lâm Sơ Vân từng hỏi qua Phương Thiên Nguyên, Bạch Nam Y rời khỏi Điểm Tinh tông là muốn đi làm cái gì, nhưng lúc ấy Phương Thiên Nguyên cũng không có trực tiếp trả lời y. Hiện giờ, Lâm Sơ Vân mới chợt hiểu ra lời của Huyền Minh.
——Bạch Nam Y trở về Yêu giới, là để báo thù cho cha mẹ y.
Tâm tình của tiểu hắc miêu không tốt, Phong Hề Hành cố gắng an ủi nhưng không được đáp lại, ngay cả cái đuôi nhỏ cũng im ắng một cách khó hiểu.
Phong Hề Hành nhìn con ngươi của tiểu hắc miêu, trong đôi mắt mèo xanh biếc kia, lần đầu tiên không hiện lên ngoan ngoãn cùng nhu thuận, mà là mang theo vài phần lạnh như băng.
"Di? Đây là cái gì?" Huyền Minh đột nhiên mổ mổ dưới thân bạch hồ, cuối cùng từ dưới thân ngậm ra một khối lệnh bài kỳ quái.
Lệnh bài kia toàn thân thuần hắc, thoạt nhìn giống như là dùng yêu thạch chế thành, nhưng phía trên lại không có bất kỳ yêu lực nào, ngược lại giống như khoáng thạch bình thường. Lệnh bài này phỏng chừng vẫn luôn bị Bạch Nam Y nắm chặt trong tay, chỉ là bọn họ vẫn không phát hiện, sau khi Bạch Nam Y biến trở về thú hình, liền bị đè ở dưới thân bạch hồ.
Phượng Ngũ cầm lệnh bài, nghi hoặc xem xét vài lần, rót yêu lực vào, nhưng cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
"Chờ Bạch tiên sinh tỉnh lại hỏi hắn một chút đi." Phượng Ngũ cất lệnh bài đi.
Mà bạch hồ trên giường, lại đột nhiên có chút nóng nảy, cái đuôi phía sau cũng nhanh chóng lắc lư. Phượng Ngũ biến sắc tiến lên, vừa định đưa tay đánh Bạch Nam Y ngất xỉu, liền thấy mắt bạch hồ mở ra.
Đôi mắt vốn ôn hòa đạm bạc kia, hiện tại đã bị bao trùm một màu đỏ thẫm, hiển nhiên là không có ý thức, bị cưỡng ép từ trong hôn mê tỉnh lại.
"Đây là chuyện gì xảy ra?!" Phượng Ngũ nhanh chóng tránh né đuôi bạch hồ quăng tới.
Huyền Minh cũng bị đuôi hồ dồn đến góc tường, không dám tới gần.
Phong Hề Hành đã ôm tiểu hắc miêu đứng ở một góc an toàn, Mục Trì nhanh chóng bước tới, dùng yêu lực trói chặt tứ chi bạch hồ. Nhưng mà cho dù như thế, bạch hồ vẫn gầm gừ với Phượng Ngũ, giống như là muốn xé nát hắn.
"Sao lại thế này?" Phượng Ngũ quả thực không hiểu ra sao, hắn đã làm gì mà khiến Bạch tiên sinh tức giận như vậy.
Phượng Ngũ ngẩn ra, từ túi trữ vật lấy ra lệnh bài, quả nhiên sau khi bạch hồ nhìn thấy lệnh bài, vẻ mặt càng thêm nóng nảy, đến Mục Trì cũng cũng có vài phần áp chế không được.
"Mau, đem lệnh bài trả lại cho Bạch thúc thúc!" Tiểu hắc miêu vội vàng xoay quanh, động tĩnh ở đây quá lớn, vạn nhất khiến cho thủ vệ bên ngoài chú ý thì hỏng.
Phượng Ngũ không chút do dự, đem lệnh bài ném thẳng về phía bạch hồ.
Bạch hồ ngẩng đầu, một ngụm ngậm lệnh bài, cảm giác lệnh bài trở về trong tay, đỏ thẫm trong ánh mắt liền nhạt đi, một lúc sau lại ngã xuống giường.
Mục Trì xác định bạch hồ sẽ không bạo khởi nữa, mới chậm rãi buông tay ra, hắn cau mày, duỗi tay bày cấm chế xung quanh giường, phòng ngừa bạch hồ lại một lần nữa bạo động.
"Lệnh bài này đến tột cùng là cái gì?" Có thể làm cho Bạch Nam Y đã hôn mê, không chút do dự cưỡng ép thức tỉnh, đoạt lại.
Phượng Ngũ đứng ở một bên, trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
Ánh mắt Mục Trì rơi vào lệnh bài bị bạch hồ ấn dưới móng vuốt, khẽ nheo mắt lại, đột nhiên nói: "Thoạt nhìn...... Hình như là trận tâm truyền tống trận."
.................
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT