"Khụ, Phượng tiên sinh?" Tiểu hắc miêu theo hướng âm thanh phát ra, thò đầu nhìn qua.
Có thể là bởi vì cách gần, cũng có thể là... Bởi vì Phượng Ngũ một thân phượng hỏa đủ dễ thấy, y thấy được bên người nhiều ra một mảnh đỏ thẫm.
Nghe được thanh âm của Lâm Sơ Vân, mảnh đỏ thẫm kia rõ ràng là quay đầu nhìn sang.
Tuy nhiên, Phong Hề Hành cùng tiểu hắc miêu càng đen như một, trong đêm tối vốn không dễ thấy, chứ đừng nói còn có sương mù dày đặc như vậy.
"...... Lâm Sơ Vân?" Phượng Ngũ ngập ngừng hỏi, hắn nheo mắt cố nhìn xem tiểu hắc miêu ở đâu, nhưng tầm mắt vẫn chỉ là một mảnh tối tăm, "Ngươi ở đâu? Tên khốn vừa quăng ngã ta là ai?"
Tiểu hắc miêu ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng giải thích: "Hắn là thành chủ Chỉ Thành, tên là Mục Trì, là ca ca của ta."
Phượng Ngũ sửng sốt, không ngờ thành chủ này thật sự là ca ca của Lâm Sơ Vân. Tuy hắn không biết nhiều về thân thế của Lâm Sơ Vân, nhưng lại nhớ rõ những gì Phương Thiên Nguyên đã nói, Lâm Sơ Vân là một cô nhi, sao còn có thêm một người ca ca.
Không phải là....... Có người thừa dịp Lâm Sơ Vân mất trí nhớ, cố ý lừa gạt Lâm Sơ Vân đi.
Lâm Sơ Vân đang suy nghĩ về Bạch Nam Y, không chú ý tới Phượng Ngũ trầm mặc. Y đi mấy bước về hướng phượng hỏa, cuối cùng cũng nhìn thấy Phượng Ngũ và Bạch Nam Y.
Phượng Ngũ đang ngồi xổm dưới đất, một tay đỡ Bạch Nam Y.
"Phượng tiên sinh, Bạch thúc thúc." Tiểu hắc miêu nhanh chóng chạy tới, mấy bước liền nhảy lên người Bạch Nam Y, một mùi máu tanh nồng nặc phả vào mặt.
Trên người Bạch Nam Y đã bị máu tươi thấm ướt, khắp nơi đều là vết thương lớn nhỏ, vết thương nghiêm trọng nhất là trên cánh tay, hình như là bị yêu thú nào đó cắn, để lại một vết cắn sâu tận xương.
Mà người đã sớm hôn mê bất tỉnh.
Tiểu hắc miêu cúi đầu, thật cẩn thận dò xét hơi thở của Bạch Nam Y, cảm giác được hơi thở nhẹ phả lên râu mình, mới thở phào nhẹ nhõm.
Y cúi đầu lục trong trữ vật, lấy ra đan dược Phương Thiên Nguyên vốn chuẩn bị cho y, dùng móng vuốt nhét vào miệng Bạch Nam Y.
"Hướng Nhạc Phi đâu?" Tiểu hắc miêu thấy hơi thở của Bạch Nam Y ổn định hơn, trong lòng cũng hơi nhẹ nhõm, mới có tâm tình đi lo lắng cho người khác.
Phượng Ngũ cau mày, nhìn thoáng qua sương mù xung quanh: "Lúc trước chúng ta gặp phải một con yêu thú Xuất Khiếu hậu kỳ, tên kia nói là đi dụ người đó đi, nhưng đến bây giờ vẫn chưa quay lại."
Sau đó, hắn vốn định mang Bạch Nam Y đến phòng trước đó, đáng tiếc trên đường đi đã kinh động thủ vệ, lại bị bao vây. Nếu không phải Tiểu Sơ Vân mang người tới cứu, chỉ sợ lúc này thật sự dữ nhiều lành ít.
"Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Tiểu hắc miêu không khỏi có chút lo lắng.
Lúc này, sương mù chung quanh đang chậm rãi tiêu tán, thanh âm cũng chậm rãi truyền tới. Mục Trì nhìn thoáng qua thủ vệ xa xa, trầm giọng nói: "Chúng ta rời khỏi nơi này trước."
Lâm Sơ Vân cũng biết ở đây không an toàn, thủ vệ có thể lục soát bất cứ lúc nào, huống chi tình trạng của Bạch Nam Y còn rất nguy kịch, cần phải kịp thời cứu trị.
Y chỉ có thể để lại dấu chân mèo hoa mai ở một góc kín đáo, phương hướng móng vuốt mèo chỉ chính là điện thành chủ. Như vậy, nếu Hướng Nhạc Phi tìm tới, có thể biết đi đâu tìm bọn họ.
Nhưng có thể Hướng Nhạc Phi sẽ nhân cơ hội này chạy trốn, Lâm Sơ Vân thầm nghĩ.
Y còn không biết chuyện Hướng Nhạc Phi cùng Bạch Nam Y quen biết.
"Đi." Phượng Ngũ một lần nữa cõng Bạch Nam Y lên, Phong Hề Hành ôm tiểu hắc miêu vào trong ngực, đoàn người đi theo phía sau Mục Trì, nhanh chóng rời khỏi chỗ cũ.
Trong thành lúc này, thủ vệ đã càng ngày càng nhiều, may mà Mục Trì cũng quen thuộc với Chỉ Thành, mấy lần dẫn bọn họ tránh khỏi sự truy lùng của thủ vệ. Mãi cho đến khi mọi người từ cửa sau tiến vào chủ điện, mới xem như tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu hắc miêu rơi xuống đất, biến thành hình người, Phượng Ngũ nhìn nhìn tiểu Lâm Sơ Vân, lại nhìn nhìn Mục Trì, đã phần nào tin hai người là huynh đệ.
Mấy người đem Bạch Nam Y an trí ở trong dược phòng, Mục Trì liền gọi Lâm Sơ Vân ra ngoài. Phong Hề Hành vốn định đi theo, nhưng tiểu hắc miêu lại nhẹ nhàng lắc đầu với hắn, Phong Hề Hành cũng chỉ có thể ở bên cạnh Phượng Ngũ chiếu cố Bạch Nam Y.
Hai huynh đệ theo con đường nhỏ, đến một gian phòng trống.
Mục Trì đóng cửa phía sau lại, vẻ mặt khó hiểu nhìn chằm chằm Lâm Sơ Vân. Trong đầu Lâm Sơ Vân nhanh chóng hiện lên một loạt cảnh huynh đệ tương tàn, thảm án giết người, không khỏi run sợ lui về phía sau hai bước: "Thành, thành chủ?"
"Gọi ca ca." Mục Trì bất mãn nói.
Con mèo ở dưới mái hiên, nào dám không mở miệng.
Lâm Sơ Vân đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của Mục Trì, thấp giọng gọi một tiếng: "Ca ca."
Mục Trì cảm thấy mỹ mãn xoa xoa đỉnh đầu Lâm Sơ Vân, một tiếng ca ca này hắn đã nghĩ đến thật lâu, thậm chí còn tưởng rằng sẽ không bao giờ nghe thấy.
Thành chủ đại nhân được trấn an rất tốt, cũng có tâm tình nghe Lâm Sơ Vân giải thích. Nhưng sau đó, hắn vươn tay ôm Lâm Sơ Vân lên giường của mình.
Giường này mặc dù không phải làm bằng linh lụa, nhưng cũng dùng một loại vải rất mềm mại, cái đuôi phía sau Lâm Sơ Vân không ngừng cọ tới cọ lui trên vải. Chỉ có điều kỳ lạ là, giường này so với kích thước bình thường còn lớn hơn gấp mấy lần.
"Biến trở về." Mục Trì xoa xoa lỗ tai mèo của Lâm Sơ Vân, nói.
Lâm Sơ Vân mờ mịt nhìn hắn, lỗ tai bởi vì bị xoa lộng mà có chút bất mãn lạch cạch hai cái. Y lui về phía sau trốn tránh, khó hiểu mở miệng: "Vì sao...?"
Mục Trì dừng một chút, trong nháy mắt không hiểu sao có chút chột dạ, nhưng hắn vẫn rất nhanh đúng lý hợp tình nói: "Tự nhiên là có chỗ hữu dụng."
Lâm Sơ Vân nghi hoặc nhìn hắn, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn biến thành tiểu hắc miêu. Tiểu hắc miêu thật sự là quá nhỏ, rơi xuống giường, thiếu chút nữa lại bị ngã, may mà giường đủ mềm mại, tiểu hắc miêu nhanh chóng ngồi xổm.
"Sau đó thì sao?" Tiểu hắc miêu khó hiểu nghiêng nghiêng đầu, tai mèo trên đỉnh đầu cũng nghiêng theo.
Mục Trì vươn tay, đột nhiên che kín đôi mắt của tiểu hắc miêu. Tiểu hắc miêu chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đợi đến khi bóng tối biến mất, Mục Trì không thấy đâu, chỉ còn lại có một con yêu thú màu đen đứng trước giường.
Con yêu thú kia lớn hơn y rất nhiều, dài hơn hai mét, cơ bắp trơn bóng quấn quanh xương cốt rắn chắc, trong con ngươi đen kịt tràn ngập hàn ý, trên móng vuốt khổng lồ lộ ra mũi trảo sắc bén, ngay cả cái đuôi phía sau cũng tương đối hữu lực.
Đây là lần đầu tiên tiểu hắc miêu nhìn thấy thú hình của đồng loại, nhất thời không thể nói là đả kích hay là sợ hãi, tai mèo cụp xuống từng chút một, ngay cả tư thế ngồi xổm ban đầu cũng dần chuyển thành tư thế cúi người cảnh giác, giống như là tùy thời chuẩn bị chạy trốn.
"Nhãi con?" Yêu thú màu đen mở miệng, là giọng nói của Mục Trì.
Thấy tiểu hắc miêu có vẻ hơi sợ mình, yêu thú nhanh chóng đem mũi móng vuốt thu lại, thú đồng* cố gắng hiện lên vài phần hiền lành, cái đuôi phía sau giống như lấy lòng mà lắc qua lắc lại. Kết quả, lại không cẩn thận quăng tới cái ghế bên cạnh, cái ghế ngay lập tức bị đập thành nhiều mảnh.
(*) mắt thú.
Yêu thú màu đen cứng đờ, cái đuôi nhanh chóng quét mảnh vỡ của cái ghế vào trong góc, ý đồ tiêu hủy chứng cứ.
Tiểu hắc miêu chớp chớp mắt, cảm giác mình hình như không còn sợ hãi nữa. Y chần chờ, từng chút từng chút tới gần yêu thú trước giường, nhưng mỗi bước đi đều vô cùng cẩn thận, chỉ cần yêu thú động một chút, tiểu hắc miêu sẽ nhanh chóng chuồn trở về.
Yêu thú vẫn ngồi xổm, thú đồng nhìn chằm chằm tiểu hắc miêu, nhưng lại không có chút địch ý nào. Rốt cuộc, tiểu hắc miêu cũng đi tới mép giường, chỉ cách yêu thú một đoạn ngắn.
Tiểu hắc miêu nhìn đỉnh đầu cự thú, đột nhiên dựa vào hai chân sau đứng thẳng lên.
Con ngươi của yêu thú trong nháy mắt co rụt lại, nhất thời muốn duỗi móng vuốt ra để bảo vệ tiểu hắc miêu, nhưng lại sợ hành động của mình dọa tiểu hắc miêu trở về, trong lòng do dự không thôi.
May mà, tiểu hắc miêu đứng coi như vững vàng.
Tiểu hắc miêu đến gần, nhẹ nhàng ngửi mùi khí tức của yêu thú. Mặc dù y không có cảm giác quen thuộc với Mục Trì, nhưng y lại ngửi được vài phần khí tức của cha ở trên người Mục Trì.
"Ca ca?" Tiểu hắc miêu bởi vì chống đỡ không được, một lần nữa rơi xuống giường. Y cũng không có sợ hãi nằm sấp lỗ tai, mà là ngoan ngoãn đứng ở trước giường, nhỏ giọng kêu một tiếng.
Yêu thú thấp giọng đáp lại, hắn cúi đầu cắn nhẹ cổ tiểu hắc miêu, sau đó nhảy lên giường.
Tiểu hắc miêu lúc này mới hiểu vì sao chiếc giường lại lớn như vậy, lấy hình thể của con yêu thú này mà nói, nếu là một chiếc giường cỡ bình thường, chỉ sợ không chứa nổi hắn.
Yêu thú đem tiểu hắc miêu đặt ở giữa giường, còn mình thì nằm sấp xuống bên cạnh tiểu hắc miêu.
Thú đồng vốn hung ác bạo ngược, hiện tại lại tràn đầy thích ý cùng nhàn nhã. Hắn nhẹ nhàng lắc lắc cái đuôi phía sau —— lần này, hắn chú ý để không đánh hỏng bất cứ thứ gì —— sau đó mở miệng nói: "Nhãi con vì sao nói Bạch Nam Y không phải phản đồ?"
Nói đến cái tên kia, ngữ khí của Mục Trì vẫn không có thiện ý gì.
Tiểu hắc miêu đang cố gắng theo chân trước của yêu thú bò lên đầu, nghe vậy, dưới chân đột nhiên trượt xuống, cứ như thế ngã chổng vó lên trời. Yêu thú nghiêng đầu, lại ngậm tiểu hắc miêu, trực tiếp đem y đặt lên lưng mình.
"...... Chuyện lúc trước ta đã quên rất nhiều, nhưng ta nhớ rất rõ ràng, Bạch thúc thúc khi đó dẫn ta chạy trốn." Tiểu hắc miêu nằm sấp trên lưng yêu thú, tuy rằng lông trên người yêu thú không mềm mại như hồ ly, nhưng cũng đủ tinh tế, "Lúc ấy Bạch thúc thúc bị thương rất nặng, còn một mực chiếu cố ta."
"Có người đuổi giết ngươi?" Ngữ khí Mục Trì không tốt lắm.
Tiểu hắc miêu nghiêng đầu, ngoắc ngoắc đuôi về phía sau: "Có rất nhiều người đuổi giết chúng ta."
Chuyện lúc trước, thật ra Lâm Sơ Vân nhớ cũng không nhiều, chỉ là mấy tháng nay trong giấc mộng của y thỉnh thoảng lại mơ thấy một số cảnh tượng.
Nhưng y nhớ rất rõ ràng, mình lúc ấy thật sự toàn tâm toàn ý theo Bạch Nam Y chạy trốn, người đuổi giết phía sau cũng chưa từng nói muốn bảo vệ y.
Mục Trì hơi híp mắt, lúc hắn biết được yêu điện xảy ra chuyện, từ Chỉ Thành chạy tới, chỉ còn thấy đống đổ nát sau đại chiến.
Bởi vì lời thề lúc trước, hắn không có cách nào xuất hiện ở trước mặt mọi người, chỉ có thể âm thầm hỏi thăm tin tức. Tất cả mọi người đều nói Bạch Nam Y phản bội cha, mang theo Hồ tộc cùng Sâm Mãng tộc ám sát Yêu Chủ cùng Yêu Hậu, còn bắt cóc thiếu chủ nhỏ tuổi.
Vị thúc thúc kia của hắn đã giết hết tất cả yêu thú hai tộc, sau khi báo thù cho cha, liền phái người đi đuổi giết Bạch Nam Y.
Nhưng nếu dựa theo lời đệ đệ nói, Bạch Nam Y chưa bao giờ phản bội cha, vậy thì......... Trong thú đồng hiện lên vài phần lạnh lẽo, móng vuốt sắc bén hung hăng cào nát giường. Đúng lúc này, một cái đuôi nhỏ nghịch ngợm đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
Mục Trì không khỏi ngẩn ra, lúc này mới phát hiện tiểu hắc miêu không biết từ lúc nào đã chạy l3n đỉnh đầu hắn. Tiểu hắc miêu nằm sấp trên đỉnh đầu, cái đuôi nhỏ bởi vì thoải mái mà lắc lư qua lại.
Bị cái đuôi nhỏ cắt ngang, phẫn hận trong lòng Mục Trì chậm rãi áp chế xuống.
Yêu thú màu đen một lần nữa nằm sấp trên giường, lãnh ý cũng dần dần phai nhạt, hắn híp mắt, chóp đuôi phía sau cũng theo tần suất đuôi nhỏ, bắt đầu đong đưa từng chút một.
................
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT