Phó Văn Thiện cầm đồ vệ sinh cá nhân vào phòng tắm, Tạ Vãn Tinh không có việc gì để làm, chỉ có thể dựa vào giường, lướt điện thoại.
Y phi thường muốn tìm ai đó để nói rằng bạn cùng phòng của y thực sự là cái tên chết tiệt Phó Văn Thiện, nhưng cầm điện thoại nhìn một vòng, phát hiện ra, y không có ai để nói chuyện vì nhân thiết phong lưu đa tình của mình.
Tạ Vãn Tinh uể oải đặt điện thoại xuống, anh nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, lười biếng nâng mi lên rồi sững người.
Y tìm thấy một vấn đề thứ hai của căn gác mái bị hỏng này.
Phòng tắm trong căn phòng này, tất cả thực sự là kính.
Phòng tắm đối diện với giường còn chưa tính, coi như căn phòng nhỏ này không đủ chỗ, nhưng ai có thể giải thích một chút cho y, tại sao toàn bộ bức tường đều là kính mờ không?
Mặc dù không rõ ràng như thủy tinh trong suốt, nhưng Tạ Vãn Tinh có thể nhìn rõ đường nét cơ thể của Phó Văn Thiện từ bức tường, vai rộng, eo hẹp, chân dài ... và vòng eo chó đực mà y đã tự mình trải qua.
Tạ Vãn Tinh nhất thời không biết nên dán mắt vào đâu, tuy ghét Phó Văn Thiện, nhưng y vẫn là một người đồng tính có gu thẩm mỹ bình thường, không thể nào thờ ơ trước thân hình gợi cảm, cường tráng như vậy trước mặt.
Để chuyển hướng sự chú ý, Tạ Vãn Tinh chỉ có thể âm thầm mở lại vòng bằng hữu, điên cuồng like động thái của những người bạn đó.
May mắn thay, nửa giờ sau, Phó Văn Thiện ăn mặc chỉnh tề đi ra, anh mặc một bộ đồ ngủ màu đen, mái tóc ngắn cũn cỡn đã được sấy khô, không thèm nhìn y, chui vào chăn, quay lưng về phía y.
Tạ Vãn Tinh cũng không nói gì, y xách theo đồ vật bước vào phòng tắm, tốc chiến tốc thắng.
Hôm nay, y thật sự rất mệt mỏi, chờ tắm xong, nằm xuống giường, Tạ Vãn Tinh thở dài từ tận đáy lòng, mặc dù dưới giường không mềm mại thoải mái lắm, nhưng tốt xấu gì có thể nghỉ ngơi.
Tạ Vãn Tinh ngủ thiếp đi không lâu sau đó.
Y thích di chuyển khi ngủ, chiếc giường đã hẹp, thậm chí còn chật chội hơn khi có hai người đàn ông trưởng thành nằm, một lát, Tạ Vãn Tinh liền cùng Phó Văn Thiện dán ở cùng nhau, mặt dựa gần bả vai Phó Văn Thiện, tóc quấn quanh cánh tay Phó Văn Thiện .
Trước khi chìm vào giấc ngủ, y còn mơ hồ nghĩ năm nay mình thật sự xui xẻo, đi về có nên thắp nén hương không, sớm biết rằng không nên cười nhạo sự mê tín phong kiến, sự khôn ngoan của phụ nữ trung niên là có đạo lý.
Sau khi Tạ Vãn Tinh ngủ thiếp đi, Phó Văn Thiện từ từ mở mắt ra.
Anh không quen ngủ bên cạnh mọi người, đặc biệt là với một người có mối quan hệ khó xử như Tạ Vãn Tinh, rất khó ngủ.
Nhưng anh cũng không đẩy Tạ Vãn Tinh ra.
Sau khi chìm vào giấc ngủ, Tạ Vãn Tinh trông rất ngoan, lông mi cong vút, đôi môi hơi đỏ mọng, giống như một tiểu vương tử ôn nhu, dịu dàng, chỉ thích hợp xuất hiện trong truyện cổ tích hoặc là giấc mơ của các thiếu nữ.
Nhìn thấy điều đó, trái tim dưới sự kiểm soát của Phó Văn Thiện đã không biết cố gắng mà sống lại vài giây.
Đúng là không thể đánh giá con người qua vẻ bề ngoài.
Phó Văn Thiện nghĩ thầm.
Nếu không phải cùng Tạ Vãn Tinh qua tình một đêm, chỉ là nhìn hình ảnh Tạ Vãn Tinh, anh căn bản sẽ không tin người này giống như uống nước mà tùy tiện ngủ.
·
Sáng hôm sau, nhân viên tẫn trách đến đánh thức các vị khách mời, chờ mọi người thu dọn đồ đạc xong, xuống lầu thì đã gần chín giờ.
Ngoại trừ hai vị khách nữ trang điểm tinh tế, còn lại những người đàn ông đều trang điểm giản dị hơn, Chu Anh cùng Ngô Nhiên tốt xấu gì còn kẻ lông mày, trong khi Tạ Vãn Tinh và Phó Văn Thiện dứt khoát không trang điểm.
Nhưng giá trị nhan sắc của Tạ Vãn Tinh dù không trang điểm vẫn rất đẹp, Chu Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt y một lúc lâu, sau đó lặng lẽ đổi chỗ cùng Ngô Nhiên.
Cậu thì thầm với Ngô Nhiên, "Tôi không muốn ngồi với anh ấy, so sánh quá thảm. Cậu đẹp trai hơn, cậu ngồi qua."
Ngô Nhiên không nói nên lời, nhưng vẫn thay đổi chỗ ngồi với Chu Anh.
·
Trước khi xuống phía trước, bữa sáng đã bày sẵn trên bàn, có cả kiểu Trung lẫn kiểu Tây, rực rỡ muôn màu, nhưng không ai đụng đũa.
Các vị ở đây đều đã xem qua mấy tập "TÌNH CỜ GẶP GỠ", đều biết tổ tiết mục chưa bao giờ là đèn cạn dầu, tuyệt đối sẽ không để mọi người yên tâm ăn cơm.
Có một tập trước, các vị khách mời sau khi thưởng thức bữa sáng sang trọng, cảm thấy mỹ mãn nằm liệt trên ghế thì được thông báo, tùy theo món ăn họ vừa ăn sẽ được phân công các nhiệm vụ khác nhau, ăn càng phong phú thì độ khó của nhiệm vụ càng cao.
Rút kinh nghiệm từ quá khứ, mọi người đồng thanh nhìn chủ nhà trước khi động đũa.
Bản thân Hàn Cửu Cửu đang nhàn nhã ăn bánh quẩy, mới sáng sớm, cũng làm khó hắn ăn uống như vậy, thấy mọi người đều nhìn mình, Hàn Cửu Cửu lấy làm lạ hỏi: "Sao lại nhìn tôi? Không đói bụng sao?"
Chu Anh đã sớm đói bụng, đáng thương nhìn Hàn Cửu Cửu, "Em không dám ăn, anh trước nói nhiệm vụ cho em trước, rồi em lại ăn."
Hàn Cửu Cửu cười cười, lại nhét vào miệng một miếng trứng, "Yên tâm ăn đi, tôi cam đoan với các bạn, cả buổi sáng các bạn không có nhiệm vụ gì, hôm nay là để mọi người làm quen với nhau, nhiệm vụ khó tương đối thấp."
Mọi người nhất trí lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
Bọn tôi tin cái quỷ, các anh đã lừa dối khách mời như thế này trước đây.
Hàn Cửu Cửu bất đắc dĩ nhún nhún vai, "Các bạn nếu không tin tôi, tôi cũng không có biện pháp gì."
Nhưng hắn rất nhanh lại cười nói: "Có bản lĩnh các bạn liền không ăn."
Khách mời: "..."
Bọn họ không có bản lĩnh.
Tạ Vãn Tinh là người đầu tiên lấy một chiếc bánh nướng xốp nhỏ và một đĩa salad trái cây, bắt đầu ăn, bất kể quay cái gì tiếp theo, ăn no trước mới là việc đúng đắn.
Những vị khách mời khác cũng lấy món ăn yêu thích của họ.
Tạ Vãn Tinh liếc mắt để ý thấy Phó Văn Thiện chọn món sữa đậu nành, bánh quẩy và cơm nắm, đậm chất Trung Quốc, như thể anh không coi trọng việc kiểm soát cơ thể.
·
Nhưng như Hàn Cửu Cửu đã nói, sáng nay tổ tiết mục thật sự không sắp xếp quá nhiều hoạt động.
Chỉ để vài người bọn họ đi quanh làng để làm quen với địa hình, Hàn Cửu Cửu đóng vai trò hướng dẫn viên du lịch.
Bản thân cái thôn này không lớn, thôn dân cũng rất ít, trên một con đường cũng không nhiều cửa hàng, chỉ có đi đến cuối đường mới có thể nhìn thấy một quán mì cùng một siêu thị nhỏ.
Nhưng có lẽ là bởi vì người thưa thớt, cho nên phong cảnh nơi này rất tốt, có núi có biển, núi non xanh tươi, mặt biển phẳng lặng, ánh mặt trời chiếu rọi mặt biển, giống như rải xuống một lớp vàng vụn.
Khi Tạ Vãn Tinh đi qua một ngã tư, qua kẻ hở của những tòa nhà, thấy một kiến trúc ở cách xa, nằm dưới chân núi và có vẻ rất đổ nát, y tùy tiện hỏi Hàn Cửu Cửu, "Đó là ở đâu, một trường học sao?"
Hàn Cửu Cửu sửng sốt một chút, sau đó nhìn Tạ Vãn Hành cười nói: "Cậu có con mắt thật tốt, đúng là trường học, nhưng đã bỏ hoang, không có học sinh, a, cũng không thể nói là không có học sinh, vẫn còn có một ít. Chờ lát nữa, chúng ta sẽ đi ngang qua đó."
Tạ Vãn Tinh cũng không hỏi thêm, chỉ thắc mắc tại sao lại có học sinh đến lớp trong một ngôi trường đổ nát như vậy.
Mãi đến tối, y mới hiểu được hàm ý sâu xa trong nụ cười của Hàn Cửu Cửu, hối hận đến xanh ruột.
·
Sau khi tham quan toàn bộ ngôi làng, đã gần đến giờ ăn trưa.
Nhưng lần này tổ tiết mục không để bọn họ được ăn thuận lợi như vậy.
Mọi người ngồi thành một hàng trong sân, trước mặt là một cái bàn dài, trên đó bày năm phần thức ăn ngay ngắn, nhưng đều bị che đậy nên nhìn không rõ.
Hàn Cửu Cửu cười hề hề, đứng ở bên cạnh bàn giới thiệu nói: "Trước mặt mọi người, có năm phần cơm trưa khác nhau, nhưng năm phần cơm trưa này hoàn toàn khác nhau, các bạn có thể nhận được cái nào tùy theo câu trả lời câu hỏi của các bạn. Người có điểm thấp nhất thì không có cơm trưa."
Tạ Vãn Tinh hiểu rõ, đây là một hoạt động rất thường xuyên, sáu người nhanh chóng giành trả lời các câu hỏi.
Điểm càng cao, món ăn bạn nhận được càng ngon.
Y không lo lắng, cũng không phải y khoe khoang, dù sao Tạ Vãn Tinh-y cũng tốt nghiệp bằng đại học kép, dù sao y cũng không tính là học tra, cho nên rất tự tin.
"Được rồi, mọi người, hãy lắng nghe câu hỏi. Câu hỏi đầu tiên - món ăn yêu thích của Cậu bé bọt biển là gì?"
Nụ cười của Tạ Vãn Tinh đông cứng trên mặt.
Loại câu hỏi này, ai mẹ nó sẽ biết? Ai quan tâm miếng bọt biển màu vàng đó thích ăn gì!
Bên cạnh, Chu Anh vui vẻ trả lời: "Pháo đài cua cua." (“蟹黄堡")
Tạ Vãn Tinh: "..." Nào, thật sự có người biết.
May mắn thay, câu hỏi thứ hai trở lại bình thường.
"Câu hỏi thứ hai, điện ảnh được phát minh trong bao nhiêu năm?"
Tạ Vãn Tinh và Phó Văn Thiện gần như đồng thời nói, "1895."
"Câu hỏi thứ ba, dãy núi dài nhất thế giới là gì?"
Ngô Nhiên vội vàng đáp: "Dãy núi Andes."
...
Hàn Cửu Cửu hỏi liên tiếp 30 câu hỏi, một nửa trong số đó cũng vô nghĩa như câu hỏi đầu tiên, kết quả là không ai trả lời được mấy câu.
Cuối cùng, Phó Văn Thiện được 6 điểm, Tạ Vãn Tinh được 5 điểm, Ngô Nhiên và người mẫu Viên Hi Nhi được 4 điểm, Tiêu Gia và Chu Anh tương đối thảm, lần lượt được 2 điểm và 1 điểm.
Chu Anh rơm rớm nước mắt nhìn mọi người nhận phần ăn của mình, cậu là người duy nhất cầm hai chiếc bánh bao trắng lớn do tổ chương trình hảo tâm đưa cho.
Câu hỏi duy nhất cậu trả lời được là câu hỏi về Cậu bé bọt biển kia.
Ngô Nhiên phàn nàn về cậu, "Ngày thường, cậu chỉ biết đọc truyện tranh."
Chu Anh cắn một miếng bánh bao, rất bi phẫn nói, "Trước khi gia nhập công ty, em là một sinh viên thể thao được không, lúc các anh đang học, còn em thì đang huấn luyện."
Mà bên kia, ở một nơi camera không thể quay tới, Tạ Vãn Tinh đã đổi thức ăn mà y nhận được với Tiêu Gia.
Tiêu Gia chỉ có một ít nước súp mì, bên trên có một ít rau xanh, trong khi phần ăn của Tạ Vãn Tinh có sự kết hợp giữa thịt và rau, cân bằng dinh dưỡng, vừa có thịt có rau, còn có trái cây.
Ngay khi Tiêu Gia muốn từ chối, Tạ Vãn Tinh đã ngăn cô lại, "Vừa rồi cô có phải bị hạ đường huyết không? Không ăn tốt sẽ rất khó chịu."
Y không phải cố tình có ý tốt với bất kỳ ai, nhưng phong độ thân sĩ trong xương cốt khiến y luôn dịu dàng khi đối với phái nữ, trước đây y đã từng làm việc với Tiêu Gia, biết cô gái này tuy có tiếng xấu nhưng thực ra là một người tốt, vẫn luôn nỗ lực, không làm những việc đường ngang ngõ tắt.
"Yên tâm đi, tôi đã nói qua với Hàn Cửu Cửu, camera sẽ không quay lại cái này." Tạ Vãn Tinh lại cười với Tiêu Gia.
Y buộc tóc đuôi ngựa thấp, trông nhìn đẹp trai và văn nhã, đối với Tiêu Gia cười lên trông rất ôn nhu.
Tiêu Gia không khỏi xem đến ngây người.
Cô không từ chối phần cơm mà Tạ Vãn Tinh đưa cho, mà chỉ thở dài, "Anh Tạ, may là công ty không cho phép tôi yêu đương, nếu không thấy bộ mặt này của anh, lại còn ân cần như vậy, tôi đều phải nửa đêm gõ cửa nhà anh."
Tạ Vãn Tinh cười, "Cô gái, cô đang nói bậy gì vậy?"
Hai người vừa nói vừa cười mà ăn xong một bữa cơm, Tiêu Gia không thực sự một mình ăn hết phần cơm này mà chia một nửa miếng thịt vào bát của Tạ Vãn Tinh, anh camera bận quay Chu Anh và Ngô Nhiên đánh nhau, lại được Hàn Cửu Cửu chào hỏi, cũng không cố ý quay bọn họ.
Chỉ có Phó Văn Thiện một bên dùng bữa sang trọng của riêng mình, một ên yên lặng chú ý đến hành động của Tạ Vãn Tinh, quan sát toàn bộ quá trình.
Anh thấy Tiêu Gia đang nhìn Tạ Vãn Tinh với đôi mắt lấp lánh, mặt vô biểu tình mà ở trong lòng cười lạnh một tiếng.
Anh thậm chí còn có chút bội phục Tạ Vãn Tinh.
Người này không chỉ chay mặn không kỵ mà còn ăn cả nam lẫn nữ, thậm chí trong chương trình tạp kỹ còn không quên tán tỉnh các cô gái.
Camera vẫn bật nhưng không thể ngăn người đàn ông này tỏa ra hormone.
Mắt thấy Tạ Vãn Tinh vậy mà tự nhiên đi giúp Tiêu Gia lấy ra một nhánh cỏ trên tóc.
Trong lòng Phó Văn Thiện lại là một tiếng cười lạnh.
Anh không biết tại sao, nhưng thấy cảnh Tạ Vãn Tinh cười nói với Tiêu Gia, đặc biệt chói mắt. Theo lí thuyết, trong giới giải trí có rất nhiều chuyện bẩn thỉu, cũng không phải là anh chưa từng thấy qua, đừng nói Tạ Vãn Tinh là trêu chọc nữ sinh, cho dù có trước mặt anh chơi 3P, cũng không liên quan tới anh.
Nghĩ tới nghĩ lui, anh chỉ có thể kết luận rằng, dù sao Tạ Vãn Tinh là người đàn ông đã phá thân xử nam của anh, mặc dù bản thân anh cũng không hài lòng về điều này, nhưng vẫn có một chút tình tiết chim non.
Sau khi nghĩ kỹ về điểm này, tâm trạng của Phó Văn Thiện càng không xong.
Ai muốn có tình tiết chim non với một người như vậy?
Hết chương 5.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT