Tạ Vãn Tinh thật sự là nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ tới tổ chương trình có thể dành cho y một bất ngờ lớn đến như vậy ở vị khách mời cuối cùng.
Trong lúc nhất thời, y thật muốn túm cổ áo đạo diễn khàn giọng hỏi, giới giải trí có nhiều người như vậy! Có rất nhiều ca sĩ, vì cái gì mà ông lại tìm thấy Phó Văn Thiện này! Anh ta có giao dịch mờ ám gì với ông sau hậu trường vậy, đồ khốn!
Nhưng với các máy ảnh được bật trong góc, không có khả năng nào mà y thực sự có thể làm điều đó.
Cho dù y hành động theo tâm trạng của mình như thế nào, thì y thực sự không thể bỏ qua tình hình chung được.
Nghĩ đến đây, Tạ Vãn Tinh bí mật hít một hơi thật sâu, ngước mắt lên, huy động kỹ năng diễn xuất toàn thân, ngoài cười nhưng trong không cười, nói với Phó Văn Thiện: "Hoan nghênh."
Ngay cả khi y đang ảo tưởng về việc một chân đá bay Phó Văn Thiện đi.
Phó Văn Thiện cũng buông tay nắm cửa, bước vào. Anh không phải là người dịu dàng và tốt bụng, cũng không thèm nuôi tính cách hòa nhã như vậy, sau khi tùy tiện chào hỏi những người xung quanh, anh chọn ngồi xuống một chỗ cách Tạ Vãn Tinh xa nhất.
Tạ Vãn Tinh cố gắng không nhìn Phó Văn Thiện mà tập trung vào người dẫn chương trình.
"Được rồi, tất cả các thành viên của chúng ta đều ở đây, tôi là người dẫn chương trình đáng yêu của các bạn-Hàn Cửu Cửu, và tôi sẽ cùng các bạn vượt qua vài ngày tới," Hàn Cửu Cửu đứng dậy khỏi chỗ ngồi và đi đến giữa phòng, nhìn mọi người với một nụ cười, "Nhưng về hành trình của chúng ta trong vài ngày tới, thật xin lỗi, chúng tôi tạm thời phải giữ bí mật."
Tiêu Gia khẽ cười một tiếng, "Thần bí như vậy sao?"
"Bây giờ nói đến cũng thật nhàm chán, các bạn cũng biết, chương trình của chúng ta từ trước đến nay không có kịch bản, chúng ta quay cái gì cũng chính là thật lòng." Hàn Cửu Cửu như cũ, tươi cười xán lạn nhưng thấy thế nào cũng đều không có ý tốt, "Nhưng tôi có thể lén lút lộ ra một chút, kì này của chúng ta là kì mùa hè số đặc biệt, tổ chương trình đã chuẩn bị cho các bạn một bất ngờ lớn, wow, ngân sách đó đang tăng lên, siêu quý ." Chu Anh và Ngô Nhiên bị ép ngồi cùng nhau trên một chiếc ghế dài, nghe vậy nhịn không được thì thầm với Ngô Nhiên, "Tại sao tớ không cảm thấy đây là một điều tốt?"
Ngô Nhiên vỗ vỗ đầu của cậu ta, "Chúc mừng cậu đoán đúng."
Theo kinh nghiệm trước đây, tổ chương trình này không có thứ gọi là lương tâm.
Hàn Cửu Cửu lại nói: "Nhưng tôi biết hôm nay mọi người đều mệt mỏi, tối nay tổ tiết mục không có sắp xếp hoạt động, tôi sẽ không chậm trễ thời gian nghỉ ngơi của mọi người, hiện tại chúng ta phân phòng đi. Như các bạn thấy, căn biệt thự nhỏ này chính là điểm dừng chân của các bạn trong bốn ngày năm đêm."
Những người khác không khỏi phát ra âm thanh kinh ngạc.
Mặc dù chương trình "TÌNH CỜ GẶP GỠ" luôn có một số dự án kỳ lạ, nhưng nó chưa bao giờ đối xử tệ với những vị khách mời về nhu cầu cơ bản của cuộc sống, luôn tận lực sắp xếp cho họ ở những khách sạn hạng sang.
Lần này, căn biệt thự nhỏ mặc dù không đặc biệt kém cỏi, nhưng trang thiết bị trong nhà lại khá đơn giản, thậm chí còn thô sơ.
Tạ Vãn Tinh không ngạc nhiên lắm.
Khi đến, y liền quan sát hoàn cảnh xung quanh, địa điểm chụp lần này của bọn họ là ở một thôn nhỏ, dân cư thưa thớt, trong thôn phần lớn nhà cửa đều tương đối cũ kỹ, nhìn căn biệt thự nhỏ này thì hoàn cảnh tốt hơn.
Hơn nữa cũng không biết là y ảo giác, hay là bởi vì y đến lúc đã là ban đêm, y luôn cảm thấy trong thôn có một bầu không khí đổ nát buồn bã, phảng phất đã yên tĩnh thật lâu, chưa từng có du khách đến thăm trong nhiều năm.
Y đang suy nghĩ lung tung, liền nghe Hàn Cửu Cửu nói ——
"Trong biệt thự này chỉ có ba gian phòng dành cho khách nhân, cho nên mọi người phải chia thành nhóm hai người. Hai vị nữ sĩ nhất định ở một phòng, còn lại bốn người các bạn? Tự nhiên gộp lại thế nào?"
Tạ Vãn Tinh đột nhiên cảnh giác, quả quyết nhìn về phía Chu Anh bên cạnh, định ra tay trước.
Nhưng vừa quay mặt đi, Chu Anh đã nắm lấy tay Ngô Nhiên, giơ tay lên như học sinh tiểu học, lớn tiếng nói: "Em cùng Ngô Nhiên ở chung phòng, dù sao lúc trước chúng ta cũng cùng ký túc xá."
Ngô Nhiên cũng gật đầu, tỏ ý không phản đối.
Khuôn mặt của Tạ Vãn Tinh ngay lập tức trở nên vặn vẹo.
Y nhìn qua Chu Anh và Ngô Nhiên, và đồng thời thấy khuôn mặt méo mó của Phó Văn Thiện.
"Ồ, phòng còn lại sẽ được trao cho Tạ Vãn Tinh và Phó Văn Thiện." Hàn Cửu Cửu vui vẻ tuyên bố.
Tạ Vãn Tinh cắn chặt môi mới ngăn những lời chửi thề sắp buộc miệng thốt ra.
·
Hơn nửa giờ sau, tất cả các vị khách mời cuối cùng cũng được phép mang hành lý trở về phòng sau khi nghe các lưu ý khác.
Vì kích thước và vị trí của ba phòng khác nhau nên để công bằng, việc phân bổ các phòng được quyết định bằng trò chơi đoán số, Tạ Vãn Tinh bơ phờ và nói rằng y hơi chóng mặt, vì vậy Phó Văn Thiện là người đi lên đoán.
Nhưng vận khí của hắn tương đối kém, liên tiếp thua hai lần, thành công đoạt được một gian phòng nhỏ nhất cùng đổ nát nhất —— gác xép.
Từ lúc vào cửa, Tạ Vãn Tinh không khỏi nhíu mày, căn phòng này mặc dù có chút chật chội và cũ kỹ nhưng "nội tạng" bên trong đều được trang bị đầy đủ tiện nghi, ngoại trừ giường ngủ, còn có phòng tắm, tủ quần áo riêng biệt và bàn làm việc.
Tạ Vãn Tinh không phải chưa sống ở một nơi có điều kiện tồi tệ khi y quay phim, vì vậy y không nghĩ đó là vấn đề.
Vấn đề thực sự là - chỉ có một chiếc giường trong căn phòng này.
Tạ Vãn Tinh ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng, Phó Văn Thiện ngồi bên giường, cả hai đều không dỡ hành lý mà nhìn nhau với vẻ mặt không thiện cảm.
Ê-kíp chương trình khá nhân đạo, trong phòng không lắp camera nên cả hai đều bỏ đi lớp ngụy trang vừa bày ra trước mặt mọi người, Tạ Vãn Tinh mặt nghệt ra, suýt chút nữa có dòng chữ "Ra khỏi đây" trên mặt y.
Không khí im lặng một cách khó xử trong một lúc, và cuối cùng Phó Văn Thiện là người lên tiếng trước.
"Tôi căn bản không biết anh sẽ đến buổi biểu diễn này. Quản lý của tôi đã tự tiện nhận cho tôi. Nếu anh không muốn gặp tôi, tôi có thể cùng tổ chương trình rời đi ngay bây giờ." Phó Văn Thiện giải thích với Tạ Vãn Tinh, "Tôi liên lạc giải quyết với tổ tiết mục, sẽ không ảnh hưởng tới anh."
Ban đầu anh không muốn tham gia chương trình tạp kỹ, nhưng Giang Hàm đã một khóc hai nháo ba thắt cổ cầu xin anh đến, dường như anh ta sẽ nhảy khỏi tòa nhà nếu anh từ chối.
Để lỗ tai thanh tịnh, anh không thể không kéo vali ra khỏi nhà.
Nhưng ai có thể ngờ đến, rất nhiều người trong giới giải trí, tổ tiết mục này chỉ mời sáu khách mời mà tình cờ Tạ Vãn Tinh có mặt ở đó.
Phó Văn Thiện vẻ mặt lạnh nhạt mà nghĩ, anh có nhiều đối tượng tai tiến trong vòng tròn, tổ tiết mục không chọn bất kỳ ai trong số họ, mà bắt được Tạ Vãn Tinh, người duy nhất thực sự ngủ với anh ta.
Chương trình này cũng rất tài ba.
Tạ Vãn Tinh cười nhạt một tiếng.
Tất nhiên y biết mặc dù tiền vì phạm hợp đồng của tổ tiết mục này rất cao, nhưng nó chẳng là gì đối với y và Phó Văn Thiện.
Sau cuộc chia tay khó xử ngày hôm đó, y cũng bí mật điều tra Phó Văn Thiện. Ba đời thế hệ thâm sâu, bất luận tùy tiện xách ai trong nhà, đều là nhân vật có thể khiến người ta run sợ bên ngoài. Phó Văn Thiện là con thứ ba trong gia đình, mọi người đều nói rằng cậu út được sủng ái, và đó là sự thật, anh khăng khăng muốn bước vào giới giải trí, nhưng không ai ngăn cản.
Tạ Vãn Tinh hơi nhướng mày, lãnh đạm nói: "Anh vừa rời đi, hiện tại, tổ chương trình sẽ tìm ai thay thế. Nhiều người như vậy đã bắt đầu làm việc, chẳng lẽ phải vì một mình anh mà thu dọn cục diện rối rắm?"
Trong thâm tâm Phó Văn Thiện cũng biết những gì Tạ Vãn Tinh nói là đúng.
Mặc dù anh có tính khí không tốt, lại không muốn gây rắc rối cho người khác.
Anh hỏi ngược lại: "Vậy anh định làm gì?"
Tạ Vãn Tinh khoanh tay, do dự một lúc.
Nếu y thực sự làm theo tính khí của mình, y sẽ ném Phó Văn Thiện xuống sông để cho cá ăn ngay bây giờ.
Vì nháo với Phó Văn Thiện vào tháng trước, y trở về nhà đau đớn suốt hai ngày, thậm chí còn nằm sấp xem TV, trong lòng mắng Phó Văn Thiện đầu đầy máu chó, còn bí mật liên hệ với bác sĩ tư nhân để khám.
Nhưng trong thâm tâm y cũng hiểu rõ, không rõ ràng ngủ với nhau, nói rõ ra là không có lỗi của ai.
Không cần phải nói, y cũng xui xẻo, kén cá chọn canh, ai cũng có thể chỉ ra cả tá lỗi, từ trước đến nay y một lần luyến ái cũng chưa có, vậy mà có thể thất thân sau khi uống rượu và rơi vào tay chơi bời như Phó Văn Thiện.
Oan thật sự là oan, nhưng nói ra thì đúng là không sai.
Thấy y im lặng, Phó Văn Thiện hỏi lại: "Nếu anh không muốn làm chậm tiến độ của chương trình, tôi cũng có thể đổi phòng với Chu Anh. Nhưng anh an tâm, bất kể anh ngủ ở phòng nào, tôi sẽ không làm gì anh đâu."
Phó Văn Thiện không nói lời này còn tốt, anh vừa nói ra, tính khí của Tạ Vãn Tinh lập tức bị kích động.
Y tự phiên dịch một chút, bất kể y nghĩ như thế nào, thì y cảm thấy rằng Phó Văn Thiện đang biến tướng nói y không có mị lực, căn bản không đáng để ý.
Y lại một lần nữa nghĩ đến đánh giá của Phó Văn Thiện đối với y lần trước——
"Ngươi kinh nghiệm nhiều như vậy, trên giường làm sao còn như con cá mặn?"(nằm một chỗ)
Thằng khốn này.
Mặt của Tạ Vãn Tinh trở nên tái đi.
Y cười lạnh một tiếng, "Anh thật sự cho rằng trước đây tôi quan tâm đến thứ chết tiệt đó sao? Tôi đã nói từ lâu rồi, anh chỉ là một trong số những người tôi từng ngủ mà thôi. Nếu tôi muốn trốn tránh người yêu cũ khắp nơi, thì tôi khỏi lăn lộn trong vòng này nữa. Tôi cũng không muốn vòng vo, cùng anh ngủ chung giường cũng không có gì to tát, ba bốn ngày mà thôi, chỉ cần anh rời khỏi tổ chương trình đừng quấy rầy kêu tôi chịu trách nhiệm là được."
Phó Văn Thiện nhíu mày, "Anh suy nghĩ nhiều."
Nói đến đây, ai cũng không có ý định rời khỏi căn phòng này.
Hai người nhìn nhau một hồi, Phó Văn Thiện đứng dậy, mở vali trong góc lấy đồ vệ sinh cá nhân ra, Tạ Vãn Tinh cũng chậm rãi đi đến đầu giường, vặn một chai nước khoáng, uống một ngụm.
Hai người xem như miễn cưỡng đạt được ăn ý, bất kể trong lòng có suy nghĩ gì, trước quay xong kì này trước đã. Hết chương 4.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT