《 Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm
Sao Đây?- Calantha TYT》
Cửa thang máy “Đinh” một tiếng mở ra.
Tống Ỷ Thi thở phào nhẹ nhõm.
Có thể coi như chấm dứt tình cảnh lúng túng
cùng chung một thang máy với Thẩm Diệu Chu.
Tống Ỷ Thi bước nhanh đến cửa phòng mình, móc
thẻ, mở cửa ra.
Hành lang khách sạn trải thảm im lặng, nhưng
không nghe thấy tiếng bước chân của Thẩm Diệu Chu, vẫn khiến Tống Ỷ Thi cảm thấy
có chút kỳ quái. Cô không nhịn được quay đầu lại.
Thẩm Diệu Chu vẫn còn đứng ở lối ra thang máy.
Cậu thờ ơ nhìn cô, dưới ánh đèn tối tăm, đôi mắt
cậu thâm thúy, làm người ta không phân biệt được cảm xúc của cậu.
Cửa thang máy đóng vào rồi lại mở ra phía sau
lưng cậu.
Cả người Tống Ỷ Thi tê dại.
Tạm con mẹ nó biệt!
Cửa bị Tống Ỷ Thi dùng sức đẩy ra: “Đùng” một
tiếng.
Thân hình Thẩm Diệu Chu giật giật, cậu nhìn
thoáng qua cánh cửa kia, lúc này mới ý thức được... Có vẻ như mình đã làm cô sợ.
Cậu đáng sợ lắm sao?
Thẩm Diệu Chu nghiêm túc suy nghĩ một chút.
Ồ, đúng. truyện được dịch bởi app t y t
Cậu thật khủng bố.
Sau khi ý thức được điểm này, cảm xúc của Thẩm
Diệu Chu giống như đang ở trên tàu lượn siêu tốc, đột nhiên lao xuống một thung
lũng xâu tít, xung quanh là mây mù bao quanh.
Trên người cậu tản ra từng chút từng chút hơi
thở trầm thấp.
Từ lúc xuống xe, đến cửa khách sạn, đến nhà
hàng dùng bữa... Tất cả được phân tách thành từng khung hình lướt qua tâm trí cậu.
Mặt mày Thẩm Diệu Chu dần dần trở nên lạnh
lùng, thậm chí còn có thêm một tia sắc bén.
Đoàn người Tề Kiến Quân cũng tốt.
Ung Dương, Sở Nghệ Niên cũng tốt.
Cho dù là đám phú nhị đại lớp 3 cũng tốt.
Tất cả họ đều giống như bùn nhão.
Họ không nên dính vào người Tống Ỷ Thi.
Vừa nghĩ đến điểm này, Thẩm Diệu Chu liền có một
loại cảm giác khó chịu như có người ném tất cả cốc chén được xếp ngay ngắn xuống
mặt đất đập nát ngay trước mặt cậu, vẩy mực lên một bức tranh nổi tiếng thế giới,
rồi lại rút một miếng ghép ở ngay trung tâm mô hình domino phải vất vả xây dựng
suốt ba tháng trời.
Cái loại khó chịu này khiến cậu sinh ra cảm
giác đứng ngồi không yên.
Nếu như có thể dùng tấm kính đóng khung cô
ngay trước mắt mình thì tốt rồi.
Thẩm Diệu Chu lạnh lùng nghĩ.
Nếu cô sợ cậu...
Trong đầu Thẩm Diệu Chu nghĩ đến điều này, cái
loại tư vị đứng ngồi không yên ấy thoáng cái trở nên mãnh liệt hơn.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, trong mắt cậu có thêm
một thứ cảm xúc mang tính xâm lược. Một chàng trai lạnh lùng lịch lãm không thể
với tới, trong phút chốc liền biến thành một con thú hoang chọn người mà cắn.
Nếu cô sợ mình.
Chỉ cần bịt mắt cô lại...
Cảm xúc dâng trào qua lại trong lồng ngực Thẩm
Diệu Chu.
Cậu cũng không biết mình đứng đó bao lâu, sau
đó mới đè nén loại cảm xúc hỗn loạn không thể khống chế này xuống thật sâu.
Thẩm Diệu Chu quay đầu lại nhìn thoáng qua
thang máy phía sau.
Nhíu mày.
Thang máy bị hỏng. Còn giống như mất trí, cửa
thang máy không ngừng mở ra đóng vào, giống như một cảnh phim kinh dị.
...... À.
Cho nên Tống Ỷ Thi sợ không phải cậu.
Là do cậu đang đứng trước cánh cửa thang máy
đang đóng mở một cách quỷ dị.
Chiếc tàu lượn mang theo những cảm xúc bất ngờ
lao ra khỏi màn sương và bay lên không trung.
......
Nửa phút sau, quản lý khách sạn nhận được điện
thoại của Thẩm Diệu Chu.
“Hỏng thang máy.” Cậu dùng giọng điệu lạnh
lùng không nhanh không chậm mắng: “Tháo ra.”
Quay trở lại với Thẩm Diệu Chu đang ở trong
phòng, trong đầu lại lướt qua từng khung hình với đủ loại hình ảnh hôm nay,
ngay cả câu hỏi của Tống Ỷ Thi: “Hôm nay các cậu cài đặt etc à?” ngẫm lại, dường
như có thêm một chút hương vị khác thường.
Nhân viên khác ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.