《 Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?- Calantha TYT》 

Lần này, việc đặt khách sạn vẫn là do phía nhà trường phụ trách. Sau khi vào đến cửa, Tống Ỷ Thi đã đặc biệt chú ý đến tên của khách sạn này.

Không biết từ lúc nào Thẩm Diệu Chu đã đi đến bên cạnh cô và nhẹ nhàng lên tiếng hỏi: “Cậu đang nhìn cái gì vậy?”

Tống Ỷ Thi nghiêm túc hỏi: “Khách sạn này vẫn là khách sạn của Sở Nghệ Niên sao?”

Khi nghe thấy cô trực tiếp gọi thẳng tên Sở Nghệ Niên, ánh mắt của Thẩm Diệu Chu có chút dao động.

Thẩm Diệu Chu: “Không phải.”

Tống Ỷ Thi mỉm cười.

Thẩm Diệu Chu: “Là khách sạn của tớ.”

Nụ cười trên gương mặt Tống Ỷ Thi bỗng chốc tan biến.

“Bây giờ thầy sẽ phát thẻ cho các em…” Giáo viên dẫn đoàn nói.

Tống Ỷ Thi đưa tay ra: “Thầy đưa cho em cái nào cũng được.”

Thẩm Diệu Chu thấy vậy liền tiến lên một bước, đứng trước mặt cô xòe lòng bàn tay ra và nói: “Thẻ phòng của cậu.”

Giáo viên dẫn đoàn đứng ở một bên cười nói một cách rất tự nhiên: “Đúng vậy, phòng của em và Liên Phi được sắp xếp đặc biệt. Thẻ phòng của em ở chỗ hội trưởng Thẩm.”

Tống Ỷ Thi chỉ đành giơ tay ra cầm lấy.(C a l an t h a - T Y T )

Sau khi đi lên tầng, Tống Ỷ Thi phát hiện ra phòng khách sạn mà nhà trường đặt lần này có vẻ lớn hơn. Cô quẹt thẻ bước vào thì thấy nó giống như là một căn hộ nhỏ.

Cả một tầng mà chỉ có hai phòng như vậy.

Cô ở một phòng, phòng còn lại là Thẩm Diệu Chu ở.

Đứng đối diện với giáo viên dẫn đoàn ở trước cửa thang máy, Liên Phi không khỏi nghi ngờ nên đã lên tiếng hỏi: “Không phải thầy nói là em và Tống Ỷ Thi được sắp xếp phòng đặc biệt ạ?”

Giáo viên dẫn đoàn mỉm cười, ấn thang máy, gật gật đầu nói: “Đúng vậy, đã đặc biệt sắp xếp cho em một căn phòng ở tầng sáu.”

Thang máy vừa lên đến tầng sáu liền phát ra tiếng "tinh".

Liên Phi bước ra.

Giáo viên dẫn đoàn đứng ở phía sau vẫy tay với cô ấy và nói: “Hội trường Thẩm đã đặc biệt giữ lại cả tầng này cho em. Cậu ấy nói là để tiện cho em chuyên tâm học tập. Có thể nói cậu ấy là một người rất chu đáo.”

Liên Phi một mình đứng ở hành lang trông rất đơn độc.

Trong nháy mắt đó, thậm chí cô ấy đã hoài nghi liệu có phải Tống Ỷ Thi và Thẩm Diệu Chu đã mách tội cô ấy hay không? Thẩm Diệu Chu làm như vậy chính là muốn để cô ấy chết đây mà.”

Một mình cô ấy ở tầng sáu.

Trong khi Tống Ỷ Thi và Thẩm Diệu Chu lại là hàng xóm của nhau, Tống Ỷ Thi lại còn có thể được tận hưởng đãi ngộ phụ đạo theo yêu cầu 24/24 giờ của Thẩm Diệu Chu. 

Ha…?

Rốt cuộc là chu đáo với ai đây?

Liên Phi cảm thấy như có một cục máu mắc nghẹn trong cổ họng.

Sau khi vào phòng, Tống Ỷ Thi lấy một cái chặn cửa từ trong cặp sách ra và đặt nó vào sau cánh cửa, sau đó khóa trái cửa lại từ bên trong.

Kể từ sau khi có được vân tay mở khóa của Sở Nghệ Niên lần trước, Tống Ỷ Thi đã trở nên cẩn thận hơn.

Cô phủi tay, hài lòng nhìn cánh cửa trước mặt rồi sau đó quay người đi tắm.

Ở một bên khác, sau khi bước vào phòng, sắc mặt Thẩm Diệu Chu vẫn lãnh đạm như trước. Cậu ấy đi xuyên qua phòng khách, phòng ăn, phòng làm việc, phòng ngủ, đi thẳng đến bể bơi trong nhà ở cuối căn phòng.

Một đầu của bể bơi tiếp giáp với một bên tường của một căn phòng khác.

Hai căn phòng có cấu trúc đối xứng nhau, phòng tắm tiếp giáp với phòng tắm.

Đèn trong phòng được thắp sáng trưng, chiếu lên mặt nước tỏa sáng lấp lánh.

Nhưng Thẩm Diệu Chu cũng không để ý nhiều.

Cậu ấy đi thẳng đến chỗ bức tường ở phía trước mặt, giơ tay ấn lên, toàn thể bức tường truyền đến nhiệt độ ấm áp, ngoài ra cũng không có gì. Nhưng Thẩm Diệu Chu lại

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play