《 Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?- Calantha TYT》 Tống Ỷ Thi mang chiếc hộp trở về nhà, cô hơi lo lắng, đặt chiếc hộp để cùng với viên hồng ngọc mà Ung Dương đưa cho cô. Bây giờ không còn bên trái là Thẩm Diệu Chu, bên phải là Ung Dương, trước sau là Mạc Tiếu Phàm và Quách Viên, cách đó không xa còn có vô số bạn học đứng hóng ăn dưa nữa, Tống Ỷ Thi mới bình tĩnh suy nghĩ lại. …Tại sao Thẩm Diệu Chu đột nhiên tặng đồ cho cô?
Từ việc tham gia cuộc thi cho đến tình cờ gặp mặt ở khu nghỉ dưỡng…Tống Ỷ Thi nhớ lại tất cả mọi chuyện, nhưng điều luôn hiện lên trong đầu là khuôn mặt bình thản giống như tê liệt của Thẩm Diệu Chu, không thể phân biệt rõ cảm xúc như thế nào. Dựa theo tình tiết trong nguyên tác, nếu Thẩm Diệu Chu sớm đã có hứng thú với cô, vậy hẳn là đã sắp xếp một kiểu trò chơi cưỡng chế rồi. Phủi phui cái mồm đi. Tống Ỷ Thi lắc đầu, sau đó cúi người lấy chiếc hộp gỗ ra. … Nếu chỉ là hương an thần thì còn tốt hơn món quà của Ung Dương, ít nhất thì nó không đắt đến mức khiến người ta tê tái cả lòng mỗi khi nghĩ về. Tống Ỷ Thi vò đầu bứt tai, mở hộp gỗ. Bên trong là những que hương dài. Cô lật tới lật lui nhưng không tìm thấy bất kì món tiền hay trang sức nào được giấu trong đó. Tống Ỷ Thi lấy ra một que hương. Cô hít một hơi thật sâu.(C a l an t h a - T Y T ) Cô thoáng thấy logo được in ở góc hộp. Tống Ỷ Thi rút điện thoại ra, chụp logo rồi mở công cụ tìm kiếm để kích hoạt chức năng nhận dạng hình ảnh. “Một nhãn hiệu nhang trầm hương cao cấp, thường được sử dụng trong các ngôi chùa như Wat Pho* và cung điện Chitralada…” *Chùa Phật Nằm hay Wat Pho, tên chính thức là Wat Phra Chetuphon Wimonmangkhalaram Ratchaworamahawihan, chùa này cũng nổi tiếng là nơi khai sinh ra massage Thái. *Cung điện Chitralada, tên đầy đủ là Phra Tamnak Chitralada Rahothan là nơi ở của vua Thái Lan Bhumibol Adulyadej và hoàng hậu Sirikit tại Bangkok Tống Ỷ Thi hơi sững sờ. Cô nhìn xuống rồi dừng lại ở hàng chữ, một hai ba năm nghìn đô. “Hộp đựng được làm bằng gỗ trầm hương để lưu hương tốt hơn. Giá một cân rơi vào khoảng một phẩy năm triệu. Do chặt cây quá nhiều mà trầm hương trở nên khan hiếm, giá cả tăng lên hàng năm…”
Tống Ỷ Thi đặt bật lửa xuống, nhanh chóng đóng chiếc hộp lại. …Rất xin lỗi, đã làm phiền rồi. Là cô không hiểu cách nghĩ của người giàu. Tống Ỷ Thi dùng một chiếc khóa nhỏ đóng chặt hộp rồi ném vào gầm giường. Cũng chỉ cùng một giuộc với viên hồng ngọc mà thôi! Sau khi sắp xếp cặp sách xong, Tống Ỷ Thi tắm rửa đi ngủ. Trong phòng khách tối om, hình như Vu Tú và Tống Nghĩa Dũng đã ra ngoài sau bữa tối. Tống Ỷ Thi chớp mắt, mặc dù cô hơi bối rối, nhưng cũng lười tìm hiểu thêm nên cuộn mình trong chăn ngủ thiếp đi. Giấc ngủ này không kéo dài được bao lâu. Trong giấc mơ của Tống Ỷ Thi, Thẩm Diệu Chu nhìn cô chằm chằm, đôi mắt màu hổ phách của cậu ấy ánh lên vẻ lạnh lùng, lặp đi lặp lại với cô: “Cầm lấy, tôi phải đi rồi.”
Sau khi cô đưa tay ra. Cậu ấy lại nói với cô: “Qua đây.” Giọng điệu rất bình thản, nhưng giống như đang giăng ra một tấm lưới lớn không cách nào phá bỏ được, bổ nhào về phía cô. Tống Ỷ Thi đột nhiên tỉnh dậy. Cô ngồi dậy, lau mặt và nhìn chiếc đồng hồ cũ trên tường. Năm giờ ba mươi phút sáng. Tống Ỷ Thi vội vàng ngồi vào bàn làm hai tờ bài thi để trấn áp nỗi sợ hãi. Cô đặt bút xuống, thở dài một hơi, tỏ ra hài lòng. Phù. Như vậy thoải mái hơn nhiều. Tống Ỷ Thi lại ngẩng lên nhìn đồng hồ treo tường. Bây giờ là sáu giờ năm mươi phút. Bữa sáng đã được dọn sẵn trên bàn, nhưng Vu Tú và Tống Nghĩa Dũng vẫn chưa có mặt. Tống Ỷ Thi bỏ trứng gà và sữa bò vào túi rồi đến trường. Hôm nay không có Ung Dương đuổi theo cô để trả lại chiếc cặp sách cũ, không có Mạc Tiếu Phàm đến trước cửa lớp tìm cô, cũng không có Thẩm Diệu Chu nói chuyện giống như Đường Tăng niệm chú trong mơ. Tống Ỷ Thi đã trải qua một ngày rất vui vẻ với các bạn cùng lớp. Lúc tan học, giáo viên chủ nhiệm đột nhiên thò đầu từ ngoài cửa vào, vẫy tay với Tống Ỷ Thi: “Tống Ỷ Thi! Đến văn phòng một chuyến đi…”
Tống Ỷ Thi sửng sốt. Chẳng lẽ là vì cuộc thi vật lý mà Thẩm Diệu Chu đã nói?
Tống Ỷ Thi đặt bút xuống, gật đầu ra hiệu với giáo viên tiếng Anh trên bục giảng rồi bước ra khỏi lớp. Ở góc hành lang mà Tống Ỷ Thi không nhìn thấy, Mạc Tiếu Phàm đứng ở đó không biết đã được bao lâu. Cô ấy nắm chặt quai cặp sách trong tay, vẫn luôn chờ chuông tan học reo lên. Cô ấy lặng lẽ nhìn vào bên trong cửa sổ lớp ba. Không có ai ngồi ở chỗ của Tống Ỷ Thi. Mạc Tiếu Phàm giống như bị đánh đòn phủ đầu, thần sắc đờ đẫn. …Tống Ỷ Thi không có ở đây, vậy thì mang quà tới đây để làm gì?
Mạc Tiếu Phàm đột nhiên cảm thấy bản thân hành động quá chậm chạp. “Lại đến tìm Tống Ỷ Thi sao?” Quách Viên vừa đi ra khỏi phòng học bỗng nhìn thấy Mạc Tiếu Phàm. Mạc Tiếu Phàm không hề nghĩ ngợi mà quay đầu bỏ chạy xa tám trăm mét. Nếu cô ấy phát huy khả năng thi đấu này vào năm ngoái thì đã giành được chức quán quân. Mạc Tiếu Phàm chạy một mạch đến hàng rào lưới sắt ở sân thể dục mới dừng lại, cô ấy thở hổn hển dữ dội, trong lòng thấy buồn khó nói thành lời. Vốn dĩ cô ấy không quan tâm đến mấy điều này, chỉ một lòng một dạ theo đuổi Thẩm Diệu Chu đến khi tốt nghiệp, đến đại học, kể cả là nơi xa xôi hơn…nhưng cô ấy chợt nhận ra bản thân thật kém cỏi. Đặc biệt là khi có một Tống Ỷ Thi được cả lớp ba yêu mến, không cần cô ấy phải đi xin lỗi, ân cần hỏi han hay tặng quà gì cả. Một Tống Ỷ Thi có thể giành được giải thưởng ngay trước mặt cô ấy. Mạc Tiếu Phàm chưa bao giờ thấy rõ sự kém cỏi của mình đến thế! Một cơn gió thổi qua. Mạc Tiếu Phàm đột nhiên cảm thấy da mặt hơi lạnh. Cô ấy đưa tay sờ lên mặt, thấy còn hơi ướt. Có mấy đàn em đi về phía cô ấy, nhìn thấy thì run lẩy bẩy, sau đó dè dặt hỏi: “Chị, chị Mạc, hôm nay chị ném tạ có vặn tay không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play