Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?- Calantha TYT 

Quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt Ung Dương tràn đầy vẻ thù địch.

Tất Hiểu Tuệ lập tức im lặng và không dám nói gì nữa.

Tống Ỷ Thi quơ đũa gắp cái bụng của một con sâm biển bỏ vào bát cơm của Tất Hiểu Huệ, cô nhỏ giọng nói: "Cậu giúp tớ nếm thử xem có ngon không?"

Tất Hiểu Huệ gật đầu, nhanh chóng lấy lại vẻ thoải mái, cúi đầu bắt đầu ăn cơm.

Trong lòng Quách Viên kích động, lập tức tỉnh táo lại hẳn, trầm giọng nói: "Chúng tớ sẽ không nói ra chuyện này đâu."

Những người khác cũng hoàn hồn, thấp giọng đáp lại: "Đúng vậy..."

Ung Dương đứng lên, lạnh lùng nói: "Các cậu ăn cơm trước đi, để tôi kêu người phục vụ tới thu dọn bát vỡ."

"Anh Dương à, để tôi đi cho."

"Tôi đi được rồi."

Thế là cái người vừa nói lúc nãy chỉ đành lúng túng quay về chỗ ngồi.

Chờ cho đến khi Ung Dương hoàn toàn mất dạng.

Tất Hiểu Huệ nhỏ giọng nói với Tống Ỷ Thi: "Hung dữ quá đi, cậu phải chịu cực rồi."

Nghe vậy, Tống Ỷ Thi không biết nên khóc hay nên cười nữa. Cô chỉ lắc đầu và không nói gì.

Nhưng cô thực sự không ngờ rằng người như Ung Dương mà cũng nảy sinh đồng cảm nữa sao?

Phải hiểu cho rõ, từ "đồng cảm" không tồn tại trong từ điển của Ung Dương.

Gia cảnh của Ung Dương từ khi còn nhỏ đã vượt xa so với mấy minh tinh nổi tiếng hay đám con nhà giàu khác, người như Quách Viên càng không thể nào so sánh được với cậu. Chưa kể mọi người trong nhà họ Ung đều cực kỳ nuông chiều cậu ấm này, cho nên cậu chỉ làm mọi thứ theo lý trí của mình, mắc cái gì phải đồng cảm với người khác chứ?

Cái gì mà đồng với cảm chứ?

Nhưng lúc này đây, cả người cậu vô cùng nôn nóng và sốt ruột.

Loại sốt ruột này còn tồi tệ hơn cả việc nóng lòng chuẩn bị một món quà nhưng không thể gửi đi được. Thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả việc Tống Ỷ Thi đứng trên sân khấu phát biểu, hào quang phát ra rực rỡ, nhưng cậu lại không thể hiểu nổi một từ nào.

Hai người Trình Lâm và Thành Thi mà cô gái đó nhắc đến... lẽ nào là những người mà cậu đã thấy đứng quanh bờ giậu khi đang trên đường tới đây sao?

Ung Dương nắm chặt xương ngón tay, một cảm giác lành lạnh từ tận đáy lòng chậm rãi trào ra.

Đi đập từng người một không phải đơn giản hơn nhiều rồi sao?

Đặc biệt là khi trong tâm trí của Ung Dương, sau khi bộ dạng co rúm đáng thương kia của Tất Hiểu Huệ lại chồng lên khuôn mặt của Tống Ỷ Thi, một cỗ sát khí bỗng chốc dâng lên trong ngực Ung Dương.

"Cậu Ung à? Cậu có gọi món gì không?" Giọng nói thận trọng của người phục vụ đột nhiên cắt ngang dòng suy nghĩ của Ung Dương.

Ung Dương nhắm mắt lại, bình tĩnh nói: "Tôi làm vỡ mất một cái bát, mau đi quét dọn đi, tránh lát nữa giẫm trúng phải chân."

"Vâng, chúng tôi sẽ sắp xếp người tới đó ngay, cậu còn vấn đề gì nữa không?"

"Đưa cho tôi danh sách những vị khách mà khu nghỉ dưỡng của mấy người đã và sẽ tiếp đón hôm nay."

Người phục vụ lộ ra v�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play