《 Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?- Calantha TYT》
Quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt Ung Dương tràn đầy vẻ thù địch.
Tất Hiểu Tuệ lập tức im lặng và không dám nói gì nữa.
Tống Ỷ Thi quơ đũa gắp cái bụng của một con sâm biển bỏ vào bát cơm của
Tất Hiểu Huệ, cô nhỏ giọng nói: "Cậu giúp tớ nếm thử xem có ngon
không?"
Tất Hiểu Huệ gật đầu, nhanh chóng lấy lại vẻ thoải mái, cúi đầu bắt đầu
ăn cơm.
Trong lòng Quách Viên kích động, lập tức tỉnh táo lại hẳn, trầm giọng
nói: "Chúng tớ sẽ không nói ra chuyện này đâu."
Những người khác cũng hoàn hồn, thấp giọng đáp lại: "Đúng
vậy..."
Ung Dương đứng lên, lạnh lùng nói: "Các cậu ăn cơm trước đi, để
tôi kêu người phục vụ tới thu dọn bát vỡ."
"Anh Dương à, để tôi đi cho."
"Tôi đi được rồi."
Thế là cái người vừa nói lúc nãy chỉ đành lúng túng quay về chỗ ngồi.
Chờ cho đến khi Ung Dương hoàn toàn mất dạng.
Tất Hiểu Huệ nhỏ giọng nói với Tống Ỷ Thi: "Hung dữ quá đi, cậu
phải chịu cực rồi."
Nghe vậy, Tống Ỷ Thi không biết nên khóc hay nên cười nữa. Cô chỉ lắc
đầu và không nói gì.
Nhưng cô thực sự không ngờ rằng người như Ung Dương mà cũng nảy sinh
đồng cảm nữa sao?
Phải hiểu cho rõ, từ "đồng cảm" không tồn tại trong từ điển
của Ung Dương.
Gia cảnh của Ung Dương từ khi còn nhỏ đã vượt xa so với mấy minh tinh
nổi tiếng hay đám con nhà giàu khác, người như Quách Viên càng không thể nào so
sánh được với cậu. Chưa kể mọi người trong nhà họ Ung đều cực kỳ nuông chiều
cậu ấm này, cho nên cậu chỉ làm mọi thứ theo lý trí của mình, mắc cái gì phải
đồng cảm với người khác chứ?
Cái gì mà đồng với cảm chứ?
Nhưng lúc này đây, cả người cậu vô cùng nôn nóng và sốt ruột.
Loại sốt ruột này còn tồi tệ hơn cả việc nóng lòng chuẩn bị một món quà
nhưng không thể gửi đi được. Thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả việc Tống Ỷ Thi đứng
trên sân khấu phát biểu, hào quang phát ra rực rỡ, nhưng cậu lại không thể hiểu
nổi một từ nào.
Hai người Trình Lâm và Thành Thi mà cô gái đó nhắc đến... lẽ nào là
những người mà cậu đã thấy đứng quanh bờ giậu khi đang trên đường tới đây sao?
Ung Dương nắm chặt xương ngón tay, một cảm giác lành lạnh từ tận đáy
lòng chậm rãi trào ra.
Đi đập từng người một không phải đơn giản hơn nhiều rồi sao?
Đặc biệt là khi trong tâm trí của Ung Dương, sau khi bộ dạng co rúm
đáng thương kia của Tất Hiểu Huệ lại chồng lên khuôn mặt của Tống Ỷ Thi, một cỗ
sát khí bỗng chốc dâng lên trong ngực Ung Dương.
"Cậu Ung à? Cậu có gọi món gì không?" Giọng nói thận trọng
của người phục vụ đột nhiên cắt ngang dòng suy nghĩ của Ung Dương.
Ung Dương nhắm mắt lại, bình tĩnh nói: "Tôi làm vỡ mất một cái
bát, mau đi quét dọn đi, tránh lát nữa giẫm trúng phải chân."
"Vâng, chúng tôi sẽ sắp xếp người tới đó ngay, cậu còn vấn đề gì
nữa không?"
"Đưa cho tôi danh sách những vị khách mà khu nghỉ dưỡng của mấy
người đã và sẽ tiếp đón hôm nay."
Người phục vụ lộ ra vẻ mặt khó xử: "Cái này, cái này, chúng tôi
không có..."
Ung Dương lạnh lùng nói: "Đi lấy danh sách ra ngay cho tôi."
(C a l an t h a - T Y T )
Khu nghỉ dưỡng Xương Du xây dựng một hệ thống đặt lịch hẹn, mọi vị
khách đến khu nghỉ dưỡng này đều phải được kiểm tra danh sách trước khi vào
cửa. Cho nên danh sách bọn họ nắm trong tay chắc chắn phải rất đầy đủ.
Cho dù người phục vụ không biết thân phận của Ung Dương, nhưng chỉ cần
nghe đến cái họ của cậu, bọn họ cũng biết không nên dây dưa với con người này.
Thế là người phục vụ vô cùng khó xử, anh ta xoay người ra ngoài và chạy
đi báo cáo với quản lý khu nghỉ dưỡng.
Người quản lý đang ở chỗ khác nhanh chóng nhận được tin tức, nhưng ông
ta cũng không dám chạy đến sinh sự.
Ung Dương là người không thể động chạm tới, cho dù có lỡ động tới cũng
không động nổi đâu. Nhưng trong số những vị khách quý tới đây, mười người đã có
một người là quan chức cấp cao rồi. Nếu ông ta giao ra danh sách mấy người có
tiền kia, đến lúc đó chắc chắn sẽ xúc phạm đến mấy ông chủ lớn, thử hỏi ông ta
sao có thể làm ăn tiếp được đây?
Người quản lý do dự một lúc, thế là dứt khoát gọi điện cho Sở Nghệ
Niên.
Vừa hay, Sở Nghệ Niên vừa mới trả lời xong cuộc điện thoại của Vu Mẫn.
Nhìn thoáng qua ID người gọi, anh không vội bắt máy ngay. Trong tay anh
sở hữu rất nhiều bất động sản đứng tên mình, ngoài những căn được chia từ nhà
họ Sở ra còn có những căn do anh tự đầu tư và vận hành. Nếu không phải Vu Mẫn
vừa đề cập đến chuyện này, anh chẳng thể nhớ ra mình còn sở hữu phần bất động
sản khu nghỉ dưỡng Xương Du kia nữa.
Bây giờ trên ID người gọi của anh chỉ có mấy chữ: Người phụ trách 1 của
Xương Du.
Sở Nghệ Niên loáng thoáng nhớ ra vài năm trước anh rất thích đến đó
nghỉ dưỡng, ở đó có giám đốc Uông rất thông minh và rất có lòng với công việc
và đồng nghiệp của mình. Lúc đó Sở Nghệ Niên đã đưa ông ta danh thiếp của mình.
Và đây là lần đầu tiên ông ta sử dụng danh thiếp này.
Chẳng lẽ trong khu nghỉ dưỡng đã xảy ra chuyện lớn gì sao?
Hình như Tống Ỷ Thi vẫn còn ở đó!
Sở Nghệ Niên nhíu chặt mày lại, sau đó nhấc điện thoại lên nghe.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia thở phào nhẹ nhõm, có lẽ là bởi vì ông
ta không ngờ rằng Sở Nghệ Niên sẽ chịu nghe máy.
"Cậu Sở... mọi chuyện chính là như vậy." Giám đốc Uông ở đầu
dây bên kia nói rất rõ ràng từng câu từng chữ.
"Ung Dương?" Sở Nghệ Niên nhớ lại, nếu anh nhớ không lầm thì
người này học cùng lớp với Tống Ỷ Thi. Anh nhớ lúc cậu ta nhập học vào Hãn Hải
đã tạo nên "cơn sóng thần trong trường", anh cũng nhớ Vu Mẫn còn nói
rằng Tống Ỷ Thi đã đi cùng đám bạn cùng lớp đến khu nghỉ dưỡng Xương Du chơi.
Chẳng lẽ bạn cùng lớp này bao gồm cả Ung Dương sao?
Sở Nghệ Niên hỏi: "Tại sao cậu ta lại muốn danh sách?"
"Cái này. . . Tôi cũng không biết nữa, tính tình cậu Ung không
tốt, chúng tôi cũng không dám hỏi."
Sở Nghệ Niên đã từng nghe nói về tính cách của Ung Dương. Ngang bướng
và kiêu ngạo, làm chuyện gì cũng theo ý mình, không thèm quan tâm đến cảm xúc
của người khác. Bố Ung đã nhiều lần nhắc nhở cậu về chuyện này, nói nhiều đến
mức nhức cả cái đầu.
Cho dù có muốn làm xằng làm bậy gì đi nữa thì cũng không thể nổi hứng
muốn lấy danh sách khách quý được.
Sở Nghệ Niên gấp kịch bản trên đùi, bình tĩnh nói: "Đưa danh sách
cho tôi trước."
Giám đốc Uông sững sờ.
Tại sao cậu Sở cũng muốn có bản danh sách đó chứ?
Nhưng dù trong đầu đầy dấu chấm hỏi, ông ta vẫn đáp: "Được, tôi sẽ
gửi cho cậu bản danh sách ngay."
Đột nhiên, Sở Nghệ Niên hỏi: "Trong số những vị khách hôm nay, có
ai tên là Tống Ỷ Thi không?"
Giám đốc Uông vội vàng sai người mang laptop tới, đăng nhập vào trang
chủ kiểm tra danh sách.
Ông ta nào nhớ ra có ai tới đây chứ! Thôi thì mở ra xem danh sách cho
rồi!
Giám đốc Uông đã nhập từ "Tống" để lọc danh sách, phần danh
sách được lọc hiện ra rất nhanh.
"Đúng rồi, có người tên đó. Ở trang viên số 13, cô ấy đang dùng
bữa với vài nam nữ đến từ nhà họ Quách và nhà họ Kỷ. Bây giờ chắc đang ở trạm
dừng Thanh Phong dùng bữa trưa."
Sở Nghệ Niên nhớ lại lần đầu tiên cùng Tống Ỷ Thi ăn cơm, cô bước vào
cửa và ngồi trong phòng bao riêng, lúc ấy trông cô chẳng khác gì một cô gái quê
mùa ngốc nghếch.
Khóe miệng anh cong lên, nói: "Tôi nhớ hình như bên chỗ ông có một
món ăn rất thú vị, hình như có thể phun ra cả lửa?"
"Đúng vậy, là một món ăn sáng tạo, hai năm nay vẫn liên tục cải
tiến không ngừng, bây giờ còn thể phun ra cả n ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.