Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?- Calantha TYT 

Một đám quần chúng ăn dưa nhanh chóng quay về , mấy người tinh mắt lập tức nhìn thấy Ung Dương đang lấy quả mận xanh nhìn có vẻ rất giòn từ trong tay Tống Ỷ Thi.

Tất nhiên trong khu nghỉ dưỡng cũng có hoa quả.

Không, chính xác mà nói thì trong khu nghỉ dưỡng hoàn toàn không thiếu hoa quả.

Khu nghỉ dưỡng có một vườn cây ăn quả lớn trên núi, có thể trả tiền rồi hái tự do. Có đủ loại quả như anh đào, dưa hấu, mận, nho, táo,... Cần gì phải tự mang theo hoa quả chứ?

Các bạn học lớp 3 liếc nhìn nhau.

Ờ thì, mang theo nhiều hay ít không phải đều là tâm ý sao?

Khi bọn họ tặng đồ cho người khác đều tặng những thứ như giày thể thao, son môi, túi xách, quần áo thể thao có chữ ký, máy chơi game phiên bản giới hạn... Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy ai đó tặng cho họ một món quà đơn giản như vậy.

Mận tuy nhỏ nhưng lại là tấm lòng!

Quách Viên cực kỳ sợ Tống Ỷ Thi sẽ thấy xấu hổ.

Cô ấy vội vàng xông lên và nói: "Cho tớ một quả!"

"Tớ, tớ nữa, tớ cũng muốn!"

"Có dao không? Đi hỏi nhân viên phục vụ mượn dao đi."

"Cậu, cậu muốn làm gì?"

"Gọt táo á!"

Nói xong, thật sự có người đi hỏi nhân viên phục vụ mượn dao.

Vẻ mặt Kỷ Vũ Hàng buồn bực: "Tôi vất vả nướng dê lâu như thế, không ai ăn sao?"

Ung Dương đột nhiên ngước mắt lên liếc xéo cậu ấy, Kỷ Vũ Hàng ngậm miệng lại.

Những người khác không nhịn được bật cười "ha ha".

Một lúc sau, ánh mắt của Ung Dương cũng rơi xuống người bọn họ.

"Đưa cho tôi." Ung Dương thản nhiên nói.

"Anh Dương, đưa cái gì cơ?"

"Quả kia, đưa cho tôi." Ung Dương khẽ chạm cằm, ánh mắt dừng lại trên mận trong tay bọn họ.

Những người khác không thể tiếp tục cười được nữa.

Bọn họ đau khổ, lần lượt đưa mận cho Ung Dương, chỉ chốc lát sau, hai tay Ung Dương cầm đầy mận.

Tống Ỷ Thi: ?

Đường đường là giáo bá hung ác của trường học lại rất thích ăn mận?

Hay là trước kia đại công tử Ung chưa từng được ăn qua hoa bình dân như thế này?

Ung Dương đứng dậy đi đến chỗ vòi nước trong sân, mở vòi nước ra, lật qua lật lại rửa sạch quả mận rửa trong nước.

Những người khác lấy lại nụ cười, thậm chí còn thấy hơi được chiều mà lo sợ: "Thì ra anh Dương muốn đi rửa sạch cho chúng ta."

Chờ Ung Dương quay về sau khi rửa xong, bọn họ rối rít giơ tay lên, mở lòng bàn tay ra. Nhưng Ung Dương lại trực tiếp lướt qua bọn họ, ngồi xuống ghế bên cạnh Tống Ỷ Thi, vẻ mặt lạnh nhạt há miệng cắn một quả mận.

Phần còn lại vẫn ở trong tay cậu.

Những người khác: ???

Không phải chứ anh Dương, tuy rằng tay anh đúng là rất lớn, nhưng nhiều như vậy anh cũng sắp không nắm được nữa, để một quả cho chúng tôi không tốt hơn sao?

Ung Dương giống như không phát hiện ra ánh mắt khát vọng của bọn họ, cậu lần lượt ăn những quả mận căng tròn, cắn hai ba miếng rồi nhổ ra một hạt mận. Sau đó lại ăn đến quả tiếp theo... Ung Dương từ từ ăn hết mận.

Tống Ỷ Thi: ...

Đúng lúc này người đi mượn dao gọt hoa quả quay lại, bước vào cửa còn hỏi một câu: "Ai gọt đây? Lần trước đến bệnh viện thăm Tống Ỷ Thi ai đã gọt thế?"

"Tớ gọt!" Người kia tự hào đứng dậy nói.

"Ồ, cậu thì quên đi, lần trước gọt quá nát.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play