《 Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?- Calantha TYT》
Chuyến bay của Ung Dương và Mạc Tiếu Phàm bị hoãn đến chiều ngày hôm sau mới cất cánh quay về thành phố Hải. Bởi vì khi đến nơi trời đã khuya rồi, nên cả hai cũng không đến trường, mà trở về nhà trước.
Đợi đến khi vô lớp vào ngày thứ ba, Ung Dương quét mắt qua chỗ ngồi của Tống Ỷ Thi theo thói quen.
Thì lại trống không.
Ung Dương lại theo bản năng túm lấy một bạn học đi ngang qua: ''Tống Ỷ Thi đâu?''
Chẳng lẽ cô còn bị kẹt ở sân bay thành phố Kinh? Từ trong đầu Ung Dương đột nhiên xẹt qua suy nghĩ đó.
Người bạn học kia đối mặt với Ung Dương thì rụt cổ lại, giọng nói thì thào như con muỗi: ''... Ở... ở văn phòng... giáo... giáo viên gọi đi rồi.''
Lúc này Ung Dương mới nhận ra, Tống Ỷ Thi đi theo một đội lớn như vậy, làm sao có thể bị kẹt lại một mình ở sân bay?
Suy nghĩ bỗng chốc xẹt qua trong đầu khiến cậu có chút trông như bị sa sút trí tuệ.
Sắc mặt Ung Dương đen thui, may mà người bạn học trước mặt quá nhát gan, cứ vùi đầu không dám nhìn cậu, mới không phát hiện ra.
''Ờ, đừng bận tâm.'' Ung Dương thả tay ra, sẵn tiện còn phủi phủi bả vai và chỉnh lại nếp nhăn trên vai áo của cậu bạn.
Cậu bạn bị dọa đến mức rụt cổ lại.
Ông đây hung dữ đến vậy sao?
Đầu mày Ung Dương nhíu lại, sa sầm mặt trở về chỗ ngồi của mình.
Điền Vấn An thấy cậu cuối cùng cũng trở lại, vui mừng ra mặt, lập tức sáp lại gần nói chuyện: ''Anh Dương, mấy ngày nay anh tới thành phố Kinh...''
Ung Dương một hơi cắt ngang lời Điền Vấn An: ''Tôi tới thành phố Kinh xem cuộc thi dù lượn, làm sao?''
Điền Vấn An sững sờ: ''Không...chỉ là... chỉ là mấy hôm trước cậu không có ở đây, lớp bên cạnh hẹn bọn tôi thi đấu, nhưng bọn tôi vẫn chưa trả lời.''
Đầu mày đang nhíu lại của Ung Dương có hơi dãn ra, nhưng đáy lòng lại có chút thất vọng và buồn bực khó mà nói rõ.
Ung Dương không quay đầu lại, nói: ''Chuyện lớn như vậy, còn phải cần tôi trở về mới có thể quyết định sao?''
Điền Vấn An sờ sờ sau đầu: ''À... à... vậy, vậy bọn tôi sẽ đồng ý, đến lúc đó anh Dương vào sân nhé?''
Khi đang nói chuyện, lớp trưởng ôm một chồng sách bài tập bước vào, tìm vài người giúp phân phát.
Ung Dương quét mắt qua: ''... Không.''
Điền Vấn An cười nói: ''Anh Dương, hôm nay đoàn xe lại có hoạt động gì à?''
Ung Dương không ư hử câu nào.
Cậu nhìn chằm chằm vào chồng bài tập đó, thầm nói trong lòng ông đây muốn học bài, cậu thì hiểu cái rắm.
Lúc này Tống Ỷ Thi đang đứng trong văn phòng, được nhận hàng loạt tiền thưởng thi đấu từ nhà trường.
Không hổ danh là trường học quý tộc có tiếng, tiền thưởng chuẩn bị còn hậu hĩnh hơn so với bên ban tổ chức cuộc thi tiếng Anh.
Thi đấu kiểu này cô đấu 80 đến 100 trận cũng được hết!
Tống Ỷ Thi đem tiền cất cẩn thận rồi trở về lớp học.
Quách Viên tiến lại gần nói chuyện với cô: ''Lấy được tiền thưởng rồi đúng không?''
Tống Ỷ Thi ngừng một chút, quay đầu lại bắt gặp đôi mắt sáng ngời của Quách Viên, không có tí vẻ gì là thanh cao, chỉ là chân thành xác nhận.
Nếu đổi lại là người khác, liệu có thể cho rằng giọng điệu của Quách Viên giống với kiểu bố thí của mấy người có tiền hay không?
Tống Ỷ Thi gật đầu: ''Lấy được rồi.''
Quách Viên liền nói: ''Không chỉ có mỗi khoản này thôi đâu, nhà trường còn bố trí một quỹ đặc biệt dùng cho các giải thưởng lớn nhỏ. Tham gia thi đấu tiếng Anh chỉ là một mục trong đó thôi... Thực ra kiểm tra hàng tháng, kiểm tra cuối kì, còn có đánh giá học sinh ưu tú cuối kì nữa đều sẽ được phát tiền thưởng. Cậu muốn đạt được mấy cái này chắc chắn không thành vấn đề...''
Vãi!
Hóa ra lại có tiền như vậy?
Tống Ỷ Thi hoảng sợ trong giây lát.
Nếu biết sớm như vậy, nữ chính nguyên tác còn nói chuyện yêu đương nữa không, đi theo Sở Nghệ Niên để bọn họ chơi đùa nữa chứ? Mỗi việc học hành thôi cũng có thể phát tài rồi!(C a l an t h a - T Y T )
Bạn cùng bàn của Tống Ỷ Thi phát ra một tiếng hừ lạnh không lớn không nhỏ, không nặng không nhẹ. Sau đó hơi nghiêng người, quay lưng với Quách Viên.
Tống Ỷ Thi biết mâu thuẫn giữa học sinh giỏi và học sinh yếu trong lớp không phải là một sớm một chiều mà thành, thế nên cô cũng không nói gì.
Cô chỉ ngẩng đầu cười với quách Viên, lịch sự nói: ''Cảm ơn nhé, tôi biết rồi.''
Nụ cười trên mặt Quách Viên lại càng sâu hơn, nửa người cô ấy gần như dựa lên bàn của Tống Ỷ Thi, cơ thể còn vô thức áp sát vào Tống Ỷ Thi.
Cô ấy nói: ''Gia đình cậu sống ở đâu? Cậu đã từng đến chơi ở khu nghỉ dưỡng Xương Du ở ngoại thành chưa? Lão Kỷ đã đặt chỗ ở đó rồi, đợi đến sáng thứ bảy, chúng tớ lái xe tới nhà đón cậu nhé. Chúng tớ cũng vừa mới lấy bằng lái xe...''
Quách Viên là muốn nói rõ tính hợp pháp trong việc lái xe của họ.
Nhưng Tống Ỷ Thi đã bị làm cho giật mình.
Vừa mới lấy bằng lái xe?
Vậy quý cô đây vẫn cứ là quên đi.
Tống Ỷ Thi lắc đầu: ''Thôi, để tớ tự đi xe buýt qua đó là được rồi.''
Cậu trai đi theo phía sau Quách Viên mở miệng, muốn nói thêm chút gì đó: ''Đi xe buýt phiền toái lắm, mà xe buýt cũng chỉ đến được bên dưới khu nghỉ dưỡng thôi đúng không Quách Viên? Lần trước tớ đi, thấy xe buýt đậu xa lắm...''
Quách Viên không quay đầu lại, lấy tay trái huých vào khuỷu tay của cậu ta: ''Cậu lắm lời quá.''
Cậu trai kia hơi ngây người, nhưng vẫn thành thành thật thật ngậm miệng lại.
''Vậy thì quyết định như thế nhé, lát nữa tớ sẽ đưa địa chỉ cho cậu. Mà nè nói mới nhớ tụi mình còn chưa thêm phương thức liên lạc mà phải không? Thêm đi, thêm đi... về sau nếu như có thắc mắc gì về bài tập, chúng tớ cũng có thể hỏi cậu được.'' Quách Viên cười nói.
Tống Ỷ Thi không từ chối, cô móc điện thoại ra, trao đổi số điện thoại với bọn họ, tiện thể còn thêm bạn bè trên ứng dụng xã hội.
Ung Dương ngồi ở phía sau thấy một màn này, cậu vô thức chau mày lại, lên tiếng hỏi Điền Vấn An: ''Đám Quách Viên làm cái gì vậy?''
''Hình như nói là muốn tìm Tống Ỷ Thi dạy kèm giúp.''
Nắp bút bi đang nắm chặt trong tay Ung Dương bị văng ra.
''Với điểm số đó của bọn họ, còn học thêm cái gì?'' Ung Dương lạnh giọng nói.
Điền Vấn An xấu hổ cười, nói: ''Anh Dương, thực ra tôi cũng muốn...''
Ung Dương: ''Cậu khỏi nghĩ tới đi.''
Điền Vấn An lúng túng ngậm miệng: ''... Đúng... đúng vậy ha, kì kiểm tra tiếng Anh lần trước tôi đã đạt 34 điểm, tìm Tống Ỷ Thi dạy kèm đúng thật là tốn thời gian của mọi người.''
Lần trước của trước của trước nữa Ung Dương đạt được 32 điểm, cảm giác như có một mũi tên cắm phập vào ngực mình.
Điền Vấn An lại lên tiếng hỏi: ''Đúng rồi anh Dương, cậu đến địa điểm thi đấu vậy có quay video không?''
''... Không quay.'' giọng điệu Ung Dương cứng rắn. Khỏi nhắc tới vụ quay video đi, vì cuộc thi dù lượn cuối cùng cũng không diễn ra, cả bọn cùng đi xem cuộc thi tiếng Anh, thì còn quay được video gì nữa?
Điền Vấn An nói: ''Ồ, tôi có ở đây nè, vậy anh Dương có cần không?''
Cậu ta có?
Cậu ta có cái gì?
Lúc này Ung Dương mới nhận ra, video địa điểm thi đấu trong miệng Điền Vấn An chính là địa điểm thi đấu tiếng Anh.
Ung Dương mím môi dưới: ''Đương nhiên tôi không có thứ này, tôi còn không...'' tới địa điểm thi đấu tiếng Anh.
Ung Dương vừa nói được phân nửa, thì Điền Vấn An đã ấn mở màn hình điện thoại, đồng thời chuyển đến giao diện video mở ra cho cậu xem.
Trong video, bóng dáng của Tống Ỷ Thi rất thu hút.
''Anh Dương có cần không?'' Điền Vấn An hỏi lại, đồng thời còn nói:
''Đây là v ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.