Hắn biết, cái tên này là điều mà em trai hắn không dám tùy tiện nhắc đến.
Cho dù mấy năm nay, gia đình hắn vẫn luôn nghĩ cách bù đắp cho người nhà họ, nhưng tuyệt không thể bù đắp được nỗi đau mà người đó mất vì em trai hắn đã mang lại cho gia đình đối phương. Và sự áy náy của em trai hắn.
Tần Dư Hoài sau khi trầm mặc một lúc nói: "Anh biết rồi, anh đi hoàn thành thủ tục. Mày về nhà cùng anh, sau đó nói cho anh biết tên của người hôm nay đã đánh nhau với mày, anh sẽ để nó không bao giờ dám ăn nói bậy bạ trước mặt mày nữa."
So với việc đánh nhau xốc nổi như vậy, Tần Dư Hoài sẽ dùng biện pháp càng mạnh hơn nhưng vẫn hợp pháp để khiến đối phương im miệng.
"Vậy Tô Tô..." Tần Dư Trạch hơi rén quay đầu nhìn Tô Tô một cái.
"Mày tự mình giải thích đàng hoàng cho con bé, nó có thể sẽ hiểu được."
Tần Dư Hoài nói xong liền đi làm thủ tục, để lại Tần Dư Trạch tự mình đối mặt với Tô Tô đang lăm le muốn đánh mông mình.
Tần Dư Trạch chăm chú nhìn Tô Tô một lúc lâu.
Sau khi hít sâu thở đều, Tần Dư Trạch ngồi xổm xuống, mặt đối mặt với Tô Tô.
Tô Tô vẫn còn đang phồng má, trông có vẻ rất tức giận.
"Rất tức giận! Cháu đánh nhau! Không ngoan! Bố mẹ đều lo cho cháu!" Tô Tô lẩm bẩm nói.
"Vậy còn mày? Mày có lo cho tao không?" Tần Dư Trạch không nhịn được hỏi.
"Vậy cháu có bị thương không?"Tô Tô hỏi.
"Bị một chút," Tần Dư Trạch kéo cổ áo xuống cho Tô Tô xem vết thương ở ngực: "Này, chỗ này bị thương rồi, cần phải thoa thuốc."
"Vậy... buổi tối cô bôi thuốc cho." Tô Tô nói xong, ngừng lại một chút rồi lại nói: "Nhưng mà vẫn phải đánh mông trước!"
Sao vẫn không quyên chuyện đánh mông vậy!
"Nếu như có người nói lời không hay với mày, mắng chửi người rất quan trọng với mày, có phải cũng sẽ tức giận rồi đánh đối phương không?" Tần Dư Trạch hỏi Tô Tô.
Tô Tô liên tiếp gật đầu, sau đó khua nắm đấm nói: "Đánh bay hắn!
"Tao hôm nay đánh nhau là vì có người mắng chửi một người bạn của tao, một người bạn rất quan trọng."
Ánh mắt Tần Dư Trạch lộ ra sự đau buồn, vẻ mặt đau khổ, khác hắn với thằng nhóc cợt nhả lúc nãy.