Tần Dư Trạch nắm dưới đất nghe vậy thì đau khổ kêu gào: "Mày còn muốn bịt miệng tao? Đây là ngược đãi đó! Đồng chí cảnh sát, mau nhốt cháu lại đi! Tình tiết đánh nhau của cháu rất là nghiêm trọng! Nên nhốt lại thì tốt hơn!"
"Ơ... cái này không được."
"Oa, vậy không đánh nữa, không thể gây thêm phiền phức cho anh cảnh sát."
Đồng chí cảnh sát cũng không ngờ được là lời mình nói có tác dụng, bé gái đã ngay lập tức buông tay.
Hơn nữa bé gái còn gọi mình là "anh", hì hì, xem ra bản thân mình trông còn trẻ lắm nha!
Tần Dư Trạch đứng dậy, cun cút trốn ra sau lưng đồng chí cảnh sát, coi đồng chí cảnh sát là ô dù cho mình.
Hắn nhìn thấy ánh mắt đó của Tô Tô thì cứ giống như gà con nhìn thấy chim đại bàng.
Các đồng chí cảnh sát trong đồn công an đều bị hai người trọc cười.
"Anh bạn, không nhìn ra nha, lúc đánh nhau với người ta thì mạnh mẽ lắm, lúc này lại sợ hãi như thế. Nếu lúc đó cậu mà có thể sợ giống như lúc này thì hôm nay cũng không cần đến chỗ chúng tôi báo cáo."
Anh cảnh sát trẻ trêu ghẹo nói.
"Con trai(tốt) không đánh nhau với con gái!" Tần Dư Trạch giải thích nói, định giữ lại cho mình chút thể diện.
Vừa nói vừa dịch người ra sau lưng đồng chí cảnh sát, giống như vị trí này sẽ an toàn hơn một vậy.
Tần Dư Hoài nói: "Lần này sao mày lại muốn đánh nhau nữa vậy? Tốt nhất là mày cho anh một lý do hợp lí, không thì sau khi về nhà, Tô Tô vẫn sẽ tụt quần mày ra, cả nhà chỉ sẽ khoanh tay đứng nhìn, ngay cả anh cũng sẽ lấy điện thoại ra livestreem."
"Cái gì? Livestreem? Anh à, anh như vậy là muốn em mất hết mặt mũi à!"
"Không muốn mất mặt thì đưa ra cho anh một lý do hợp lí, hơn nữa bảo đảm lần sau sẽ không đánh nhau nữa, nếu không thì anh không để ý từ nay về sau em trai anh không có mặt mũi ra ngoài."
"Không có lí do gì hết, nhìn ngứa mắt thì đánh thôi." Tần Dư Trạch ra vẻ cà lơ phất phơ, chết không hối cải.
Tần Dư Hoài nói với Tô Tô: "Tô Tô, cháu trai nhỏ của em mắc lỗi không định sửa."
Tô Tô xắn tay áo lên...
Mặc dù hôm nay con bé mặc áo tay ngắn.
Nhưng mà vẫn phải đúng quy trình, xắn lên một cái.
"Đừng! Đừng!" Tần Dư Trạch vội vàng nói: Đồng chí cảnh sát mau nhìn kìa, nó lại muốn đánh người rồi! Đây là đồn công an, không được đánh nhau ầm ỹ!"
Tần Dư Hoài nói với đồng chí cảnh sát: " Bây giờ tôi liền bảo lãnh cho nó rồi dẫn về nhà. Rời khỏi đồn cảnh sát rồi, vậy chúng tôi ầm ỹ thế nào thì cũng sao đúng không?"
Đồng chí cảnh sát cũng hiểu ý, cười nói: "Đúng vậy, chỉ cần không quá trớn, không gây ra chuyện nghiêm trọng là được."
"Vậy được, bây giờ chúng ta liền đi làm thủ tục." Tần Dư Hoài nói.
Tô Tô đứng ở bên cạnh, dáng vẻ háo hức muốn thử, chỉ đợi Tần Dư Trạch rời khỏi đồn công an là sẽ ra tay.
Mẹ ơi, rời khỏi đồn công an chính là đại lộ!
Nếu như bị tụt quần đánh đít ở ngay đại lộ, vậy thì hắn thật sự không cần sống nữa!
"Anh ơi, anh đợi em, anh nghe em giải thích... em giải thích!" Tần Dư Trạch vội vàng kéo Tần Dư Hoài lại.
Tần Dư Hoài cố tình không để ý hắn, nhất quyết phải đi làm thủ tục ngay bây giờ.
"Không phải, anh, chuyện làm thủ tục không cần vội, anh nghe em nói xong trước đã. Em thật sự không cố ý muốn đánh nhau, là do thằng khốn nạn đó... nó" Tần Dư Trạch ngập ngừng một lát, nhỏ giọng nói: "Nó đem chuyện của tiểu Hằng ra cười nhạo em, em không nhịn được..."
Nói đến đậy, vẻ mặt Tần Dư Trạch trầm xuống, sau đó ánh mắt cũng trở nên ảm đạm...
(Hết chương)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT