Bỏ qua ánh mắt ngạc nhiên của Lục Cảnh Nghi, Tịnh Thi chỉ chăm chăm nhìn đến vết thương chảy máu, đuôi mắt chậm rãi lướt đến cuộn băng cứu thương đang được anh nắm chặt trong lòng bàn tay. Không cần hỏi cũng đủ biết cái tên này chuẩn bị đem cuộn băng cuốn vết thương lại một cách sơ sài rồi.
Bệnh nghề nghiệp trỗi dậy, Đường Tịnh Thi mặt mày cau có tiến tới trước mặt hắn, còn chưa kịp để tên họ Lục nói được chữ gì đã mở miệng chất vấn.
“Đã không có kinh nghiệm xử lý vết thương còn dám táy máy chân tay? Anh chê tuổi thọ mình quá dài à?”
Vì miệng vết thương chảy máu khá nhiều đã làm cho Lục Cảnh Nghi có chút đuối sức, lại còn nhìn thấy thái độ của Đường Tịnh Thi lúc này so với thường ngày khác xa một trời một vực đã đủ khiến hắn đứng ngơ một lúc lâu.
Cô lại chẳng để ý đến hành động đứng yên như pho tượng của hắn làm gì, ít nhất Tịnh Thi cũng xem điều đó trở thành một chuyện tốt, ít nhất cái tên này sẽ không làm ồn trong lúc cô băng bó lại vết thương cho hắn.
Nhìn vào tình trạng vết thương, Đường Tịnh Thi khẽ thở dài một tiếng, vẫn may nó chỉ trượt qua chứ không đâm xuyên qua da thịt, nhưng vết đạn này có thể vì do bị bắn bằng khoảng cách khá gần làm cho các mạch máu dưới da bị tác động nên mới xuất hiện tình trạng xuất huyết nhiều như vậy.
Cô chỉ có thể cẩn thận dùng dụng cụ chuyên dụng gắp ra những mãnh vụn nhỏ của đạn nổ ra dính vào da thịt, tuy nhiên mỗi lần tới bước tiếp theo cô lại tiếp tục nhỏ giọng cằn nhằn.
“Lục Cảnh Nghi, anh không chỉ đứng trước đường đạn nổ, còn đứng trước đường bom nổ hay gì? Cả người đều là mùi cháy khét.”
Dẫu biết rằng nhiệm vụ nguy hiểm thì không tránh khỏi thương tích, nhưng nhìn vào miệng vết thương lúc này quả thật rất dọa người, vậy mà cái tên này…
Vừa dứt câu, Đường Tịnh Thi liền ngẩng đầu lên, ban đầu chỉ tính nhìn biểu cảm của hắn như thế nào, nhưng lại không ngờ bắt gặp ánh mắt của hắn cũng đang nhìn cô. Trong giây lát không thể khống chế được cảm xúc, tay cô hơi ấn vào miệng vết thương, khiến cho Lục Cảnh Nghi dù mang tiếng chịu đựng cực giỏi vẫn phải phát ra âm thanh thở nặng nhọc.
Còn không để cô xin lỗi cho hành động của mình, Lục Cảnh Nghi đã chuyển đề tài.
“Sao cô lại biết?”
Biết rằng Lục Cảnh Nghi đổi chủ đề có nghĩa đã bỏ qua cho mình rồi, Đường Tịnh Thi liền xì ra một tiếng rồi mới đáp lại.
“Anh chảy máu đến choáng đầu rồi, chắc quên mất tôi có cái mũi siêu thính nhỉ?”
Bầu không khí đã bắt đầu hòa hoãn hơn rất nhiều, vết thương lớn đã được cô băng bó xong xuôi, giờ chỉ còn vài vết xước nhỏ, Lục Cảnh Nghi lúc đầu còn bảo để hắn dán băng cá nhân là được rồi, nhưng vì phản ứng gay gắt của quân y trước mặt mà phải im lặng nghe lời.
Được rồi, hôm nay bởi vì hắn bị thương nên lời của cô là nhất.
“Ngoan như vậy từ ban đầu có phải được hay không?” Đường Tịnh Thi vừa dùng oxi già sát trùng vết thương vừa tán thưởng.
Lại không để ý đến bàn tay nắm thành giường của người đàn ông đã nắm đến mức nổi gân xanh.
“Tịnh Thi, đừng có ăn nói quá giới hạn, tôi là cấp trên của cô.”
“Ồ.”
Xin lỗi đi, hắn giờ chỉ là một tên bệnh nhân, những lời thị uy kia với cô không có ý nghĩa.
Lục Cảnh Nghi tất nhiên biết được trong cái đầu nhỏ kia đang nghĩ cái gì, cũng lười chấp nhất với cô. Chẳng qua trong thoáng chốc hắn bỗng nhớ đến một chuyện, khuôn mặt lạnh đi, quay ngoắt sang một bên không nhìn đến cô mà hỏi.
“Đường Tịnh Thi, mỗi lần cô vào phòng của nam nhân khác đều không gõ cửa à?”
Đường Tịnh Thi nghe đến nội dung câu hỏi đã cảm thấy kì quái, chỉ có thể dừng động tác của tay lại, ánh mắt khó hiểu dồn về phía gương mặt người kia.
“Ý anh là sao, thống tướng?”
Lục Cảnh Nghi bị nhìn đến bồn chồn, chỉ có thể lắp bắp đáp lại.
“Thì… Đi vào… Nhìn thấy tôi như vậy, cô còn không thèm đỏ mặt, không ra dáng thục nữ.”
Tịnh Thi xin thề, cô đã phải cố nhịn cười lắm mới có thể tiếp tục đoạn hội thoại với cái tên đầu gỗ này.
“Khụ, tôi là quân y, cơ thể đàn ông như nào đều đã nhìn thấy hết rồi, còn phải giả bộ thục nữ nữa à?”
Lục Cảnh Nghi nghe xong lập tức quay đầu lại, bắt gặp hai má hơi hồng lên của cô vì nhịn cười, tai của hắn thật sự đỏ lên như có ngọn lửa đang cháy trong đó.
“Cô nói cô nhìn thấy hết rồi? Cô nhìn của bao nhiêu người rồi?”
Đường Tịnh Thi đến giờ phút này thật sự nhịn không được nữa mà phụt cười thành tiếng, đôi mắt sáng trong mang theo tia gian xảo nhìn đến gương mặt hơi lúng túng của nam nhân, bắt đầu trêu chọc.
“Sao vậy? Thống tướng bị bom nổ hư đầu à? Bây giờ anh đang ghen ấy à?”
Lục Cảnh Nghi nghe vậy liền lập tức đứng lên, mím chặt môi chuẩn bị chuồn đi, nhưng làm sao Tịnh Thi bỏ qua cho được, cô lập tức bắt lấy cổ tay hắn, không cho hắn trốn chạy.
Dưới ánh đèn sáng rực chiếu rọi, trong không gian yên tĩnh buổi đêm, âm thanh của cô gái vang lên thật nhỏ, nhưng lại mang đầy vẻ tự tin.
“Thống tướng Lục, câu hỏi của tôi trên máy bay, là anh cố tình né tránh đúng không?”
“Lục Cảnh Nghi, có phải anh nhớ ra tôi mà đúng không? Hoặc là, anh từ đầu đã không hề quên mất tôi là ai đúng chứ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT