“Cậu dám nghi ngờ khả năng điều tra của một thống tướng? Lá gan cũng thật lớn.”
Âu Minh Triết khẽ cười, đôi mắt màu hổ phách nhìn qua, đáp lại Lục Cảnh Nghi bằng âm thanh tràn ngập sự tự tin:
“Cậu có bao giờ thấy lá gan của tôi nhỏ hay chưa?”
Lục Cảnh Nghi cũng cười, tất nhiên hắn biết rõ hơn ai hết, tên trước mặt này là kiểu người như thế nào. Đứng ở vị trí như hắn nếu không thông minh thì có lẽ đã bị bóp chết từ khi nào rồi.
Nhưng mà, trong đầu hắn có thắc mắc, người kia là ân nhân của Âu Minh Triết, sau vụ bắt cóc năm đó vì để hắn trốn thoát mà dùng kế điệu hổ ly sơn. Thủa ấy hai người đều còn nhỏ như vậy, khả năng sống sót khi bị đuổi theo là vô cùng thấp.
Nhưng khi hắn muốn nói chuyện đó cho người bạn chí cốt biết, lại nhận được ánh mắt lạnh lùng từ anh, Lục Cảnh Nghi chỉ đành chuyển chủ đề.
“Nếu thật sự tìm thấy thì cậu làm thế nào đây? Con người mà, qua bao nhiêu năm, lỡ như tính cách của họ thay đổi, không còn như người của năm đó thì thế nào?”
“Tiền tài danh vọng với tôi không thành vấn đề.” Ngưng một đoạn, Minh Triết không biết vô tinh hay cố ý dùng bàn tay trái khẽ vuốt tóc, trên ngón áp úp dưới ánh sáng trắng lóe lên tia chói lóa. “Chỉ trừ kết thành vợ chồng ra, tôi có thể cung cấp đủ.”
Lục Cảnh Nghi cho dù có ngu cũng hiểu được thông điệp trong hành động vừa nãy của bạn tốt, chẳng qua hắn không biết trong đôi mắt của mình đang lóe lên tia ganh tị không hề che dấu.
“Cậu cưới vợ? Lúc nào vậy? Sao tôi lại không biết?”
Minh Triết nhận được câu hỏi như ý muốn, cả gương mặt đều vui cười như người chiến thắng, mãi sau mới đáp lại:
“Cậu có hỏi đâu mà biết?”
Lục Cảnh Nghi nghe xong cả đầu xuất hiện một đường chấm đen dài, cậu ta cho rằng hắn rất rảnh rỗi sao? Làm như khi nào hắn cũng có thời gian để gọi điện hỏi rằng cậu ta hôm nay cưới hay chưa vậy.
Nhưng rồi một cuộc gọi bất chợt đã làm gián đoạn cuộc hội thoại của hai người, Lục Cảnh Nghi nhìn tên của người gọi tới, không hiểu vì sao trong lòng lại cảm thấy lo lắng.
Hắn nhanh chóng bắt máy, từ đầu giây bên kia, giọng nói của Kha Vu vang lên, từng âm thanh đều mang theo sự run rẩy ở trong đó.
“Thống tướng Lục… Không thấy Đường Tịnh Thi ở trong quân doanh nữa…”
Trong tim như có bom nổ, từng nhịp từng nhịp vang lên như muốn nổ tung, nhưng hắn vẫn phải cố gắng bình tĩnh, hỏi rõ ngọn ngành câu chuyện.
“Sao lại không thấy, lúc tôi ở đó vẫn nhìn thấy cô ấy đang ăn cùng với mấy tên lính đặc công cơ mà.”
Kha Vu cũng gấp gáp, cố gắng giải thích thật nhanh.
“Tôi cũng không biết, lúc tôi đi qua phòng gọi cô ấy không thấy tiếng trả lời, nhưng đèn vẫn bật, tôi mở ra kiểm tra thì không thấy người ở đâu nữa…”
Lục Cảnh Nghi mím chặt môi, mãi sau mới ra lệnh cho Kha Vu.
“Điều động người đi tìm xung quanh đó, đợi tôi tới đó.”
Cúp điện thoại, nhìn qua Âu Minh Triết, Lục Cảnh Nghi nói vội vàng một tiếng.
“Quân doanh có người biến mất, hôm nay chúng ta trò chuyện đến đây thôi, có gì tôi sẽ cùng cậu đàm đạo tiếp.”
Âu Minh Triết không nói gì, nhưng bên môi lại hơi cong lên… Tựa hồ như vô cùng hiếu kì khi nhìn thấy người gặp họa.
Có vẻ như chính Lục Cảnh Nghi cũng không nhận ra một điều, đây là lần đầu tiên hắn để lộ dáng vẻ gấp gáp cũng như lo lắng ra trước mặt như thế này. Không cần nói cũng biết, tên này với người mất tích kia có quan hệ mờ ám như thế nào…
…
Trên đường quốc lộ, Lục Cảnh Nghi phóng như bay đến căn cứ, cho dù nhiều lần vượt đèn đỏ, nhưng bởi vì đi xe công vụ nên cảnh sát giao thông cũng không dám bắt lại. Chờ đến khi hắn tới nơi thì cả quân doanh đều đã sáng đèn.
Hiện tại đã gần bốn giờ sáng, Lục Cảnh Nghi hiện tại đang đứng trong phòng của Đường Tịnh Thi.
Hắn đã ra lệnh cho một tốp lính đi tìm ở những nơi Tịnh Thi thường lui tới, còn hắn lại vào phòng của cô. Linh tính mách bảo hắn rằng nơi đây sẽ có manh mối tìm ra cô nơi nào.
Cô rời khỏi quân doanh lúc nửa đêm mà không nhận được sự cho phép của ai, đáng lẽ điều đầu tiên là suy nghĩ kỉ luật cô, nhưng hắn như bị bỏ bùa, điều đầu tiên suy nghĩ là một đứa con gái như cô ra đường vào giờ này có bao nhiêu nguy hiểm?
Chết tiệt!
Bàn tay đấm đến chiếc bảng trong phòng cô, bỗng chốc hắn cảm giác được điều gì đó khác lạ.
Lục Cảnh Nghi dùng sức, lớp giấy bọc bên ngoài bảng bị xé rách, lộ ra bên trong là một sơ đồ lớn, từng sợi dây đỏ nối qua từng manh mối, tất cả đều chỉ về một gương mặt quen thuộc…
Lý Chung?
Nhìn từng manh mối mà cô thu thập được, lại nhìn đến những địa điểm được khoanh tròn, Lục Cảnh Nghi chỉ cần nghiền ngẫm một chút đã nhận ra được một chuyện.
Hôm nay, năm giờ sáng, bến tàu phía tây…
Hàm răng nghiến chặt, chẳng hiểu là vì sao bản thân lại bực mình, Lục Cảnh Nghi chỉ có thể cầm lấy áo khoác, dặn dò một trong những binh sĩ gần đó, khi nào Kha Vu trở về lập tức kéo quân qua nơi hắn chỉ định trên GPS.
Ngồi trên xe, trong đầu Lục Cảnh Nghi chỉ suy nghĩ duy nhất được một điều…
Đường Tịnh Thi, nếu cô có mệnh hệ gì, tôi lập tức băm toàn bộ bọn chúng thành từng mảnh.
…
Dưới đám cỏ rập rạp, Đường Tịnh Thi tay cầm ống nhòm đứng cách bến cảng một khoảng xa, dường như có một cơn gió nhỏ thoáng qua làm cô không nhịn được mà khẽ rùng mình…
Hôm nay là lần đầu tiên cô phá vỡ quy định của quân doanh, một mình chạy đến đây, tuy rằng biết nó nguy hiểm, nhưng đây là cơ hội cuối cùng, nếu để hắn rời khỏi thành phố này, cô sẽ rất khó khăn để tìm lại được hắn ta…
Nhìn đồng hồ trên tay, chỉ còn hơn ba mươi phút nữa, thuyền sẽ cập bến, nhưng đến tận lúc này vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của Lý Chung đâu.
Trong đầu cô lúc này bỗng chợt suy nghĩ, có khi nào cô đã tính toán sai hay không?
Nhưng không để cô phải cất công chờ đợi, người cần tới cũng đã tới…
Lý Chung đeo khẩu trang đen, nấp sau đám người, cho dù là vậy, đôi mắt có sẹo dài kia vẫn là thứ không bao giờ Đường Tịnh Thi quên được…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT