Lời nói nghiêm túc của Đường Tịnh Thi lọt vào tai nam nhân này tựa hồ trở thành chuyện cười. Âm thanh trầm thấp xuyên qua khe miệng truyền tới tai của cô:
"Quân y thời nay còn biết uy hiếp binh sĩ nữa sao, đặc biệt thật đấy. Nếu như tôi nói không cần, phiền cô rời khỏi nơi này ngay lập tức thì sao?"
Cô không thể nhìn rõ khuôn mặt của hắn, nhưng Đường Tịnh Thi cảm thụ được người này đang nghiêng đầu về phía mình. Bởi lẽ, khứu giác nhạy bén đã giúp cô nghe ra được, xen lẫn giữa mùi máu nồng đậm lại có một loại hương khác vô cùng kỳ lạ, chính là mùi hương thoang thoảng ấm nồng, lại có chút ngọt ngào của vani.
Là mùi hương của hổ phách.
Đường Tịnh Thi có hơi bất ngờ khi nhận biết được mùi hương này, nhưng rất nhanh sau đó đã quay trở về dáng vẻ điềm tĩnh ban đầu, tiếp tục nói:
"Nhiệm vụ của một quân y là chăm lo sức khoẻ cho binh sĩ chu toàn, tất nhiên đối với một số cá nhân cá biệt, chúng tôi sẽ có cách trị của riêng mình. Giả dụ như hiện tại, chỉ cần ngài nói không, tôi lập tức đánh ngất ngài, chữa trị một thể."
Lục Cảnh Nghi vừa nghe thấy lời đe dọa của người phụ nữ này, sóng mắt hơi cong lên ý cười. Trong lòng thầm đánh giá cô gái này quả nhiên là một người có cá tính... Nhưng để đánh ngất được hắn, chuyện này e rằng hơi khó. Tất nhiên, hắn không tiện nói ra thành lời, tốt hơn hết vẫn nên để lại trong đầu mà thôi. Nhưng lời nói tiếp theo của hắn đã ngầm cho phép người phụ nữ này tiếp cận mình.
"Cô mang theo dụng cụ sơ cứu chứ?"
Đường Tịnh Thi tinh ý nhìn ra được dụng ý của nam nhân, khuôn mặt lộ rõ tươi cười vui vẻ, nhanh chóng đáp lại nam nhân bằng giọng điệu chắc nịch:
"Tất nhiên, thuốc khử trùng luôn là thứ được một quân y mang trong người nhiều nhất, nếu so với súng đạn có thể nói là nhiều gấp đôi đấy. Nào, bây giờ mời ngài đưa cánh tay bên phải của ngài cho tôi đi."
Lục Cảnh Nghi có chút sửng sốt, không phải vì sự tự tin hay nụ cười xinh đẹp của cô gái, hắn bất ngờ bởi lẽ rõ ràng xung quanh đang được bao phủ bởi một màu đen tăm tối, nếu có ánh sáng cũng không đủ để cô gái này có thể nhìn thấy chính xác vị trí của vết thương. Hơn hết cô ấy còn không cần chạm tới người của hắn đã biết chính xác vết thương đang nằm ở vị trí nào...
Chỉ có hai khả năng, một là cô gái này đã nhìn thấy hoàn cảnh hắn bị thương, điều này nhanh chóng được gạt bỏ, chỉ còn lại khả năng duy nhất còn lại... Chẳng lẽ cô gái này có khứu giác nhạy bén đến như vậy sao?
Hắn trước đây từng đọc qua một bài báo viết về những người có siêu khứu giác, họ có thể ngửi thấy mùi hương chính xác cho dù đã bị không khí pha loãng đi ngàn lần, cũng có người dựa vào mùi hương mà cảm nhận được thực tại chính xác như thế nào... Tựa hồ như có con mắt thứ ba vậy.
Lục Cảnh Nghi cho dù đang suy nghĩ cũng không hề chậm trễ giây nào đưa cánh tay đang bị thương mình lên không trung, phó mặc cho người phụ nữ trước mắt cầm nắm. Không cần tốn nhiều thời gian, mùi thuốc sát trùng dần lấn át mùi máu tanh nồng khiến cho Lục Cảnh Nghi hơi nhíu mày.
Bởi vì đã tập luyện thành một thói quen, Lục Cảnh Nghi cho dù đang ở trong bóng tối cũng dần dần cảm thụ được sườn mặt của người phụ nữ kia, cảm giác mềm mại từ bàn tay cô truyền đến đại não của hắn, chẳng hiểu sao lại làm hắn trở nên bình tâm lạ thường.
Người phụ nữ này không tỏa ra mùi hương nồng nặc khó ngửi của nước hoa, mùi hương của cô rất nhẹ, như có như không lan tỏa ra không trung, là một mùi hoa nhài ngọt dịu... Chẳng hiểu sao lại khiến hắn có cảm giác hoài niệm về quá khứ.
Thẩn thơ trong suy nghĩ, để nó trôi đi thật xa, thẳng đến lúc nghe được hai tiếng "xong rồi" của cô, Lục Cảnh Nghi mới bình tâm trở lại. Khuôn mặt quay về với nét lãnh đạm thường ngày, cất ra hai tiếng cảm ơn nhè nhẹ.
Đường Tịnh Thi hơi cười, đôi mắt đen láy như bầu trời đêm, mang theo những ánh sao lấp lánh tỏa sáng khiến người khác phải ngước nhìn.
"Không cần cảm ơn tôi, đây chỉ là trách nhiệm của một quân y nên làm mà thôi. Tuy nói ra lời này có thể trở thành kẻ nhiều chuyện. Nhưng vẫn mong ngài tự biết chăm sóc bản thân, đừng bởi vì cố sức tập luyện mà để bị thương thê thảm như vậy." - Đường Tịnh Thi biết rõ nam nhân kia định nói gì tiếp theo, không đợi hắn mở miệng cô đã cất tiếng xen vào:
"Ngài định hỏi vì sao lại nói vậy, lý do thì ngài thừa hiểu. Đường đạn bay cũng như tốc độ viên đạn của một con người và máy bắn ra rất khác nhau, nhiều lúc còn tùy thuộc vào độ chắc tay của binh lính nữa chứ... Vết thương của ngài chỉ cần nhìn rõ một chút liền có thể nhìn ra là do máy bắn làm... Ngài định thách thức bản thân né đạn trong khoảng cách tầm gần sao?"
Lục Cảnh Nghi mím môi không đáp, trong lòng đã không nhịn được ngả mũ thán phục tài suy luận của người phụ nữ này... Đoán cực kỳ đúng, cho dù chi tiết nhỏ cũng đã đoán ra...
"Tên cô là gì?" - Trong bóng đêm, nam nhân ngồi thẳng người, đôi mắt có phần dò xét nhìn thẳng vào khuôn mặt của cô gái, đôi mắt không hề chớp một lần chờ đợi câu trả lời.
Đường Tịnh Thi có chút bất ngờ bởi câu hỏi của vị binh sĩ này, nhưng trước sau gì cũng là người chung một doanh trại với nhau, cô cũng không cần dè dặn làm gì:
"Đường Tịnh Thi, tôi là quân y mới nhậm chức của thống tướng Lục."
Lục Cảnh Nghi nghe xong, khóe môi không nhịn được khẽ cười thành tiếng... Nguyên lai là người mới dưới trướng của mình.
Không ngờ, quả thực là không ngờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT