Từ trước đến nay Tạ nhạc trưởng luôn coi
thường nước mắt, đêm nay lại bị Hoàng Thu Thu khóc lóc dọa sợ, có chút chật vật
xin lỗi người ta.
"Cô đừng khóc." Tay chân Tạ Dịch
Chi cứng ngắc đứng trước mặt Hoàng Thu Thu.
"Không khóc." Hoàng Thu Thu hít
hít mũi nhỏ giọng nói, bị một câu nói của anh chặn đến quên mất thương tâm lúc
trước.
Tạ Dịch Chi suy nghĩ một chút, quyết định
nói xấu thành viên dàn nhạc của mình vào lúc hơn nửa đêm: "Chưa chắc Hoàng
Hi Nguyệt đã có ý tốt giống như cô, không nên bị người khác lừa gạt."
Hoàng Thu Thu giương mắt sững sờ nhìn người
đàn ông đối diện, vẻ mặt không được tự nhiên: "Hi Nguyệt em..."
Tạ Dịch Chi ngắt lời cô: "Được rồi,
nghỉ ngơi sớm một chút, đừng khóc."
Hôm nay đã vượt ra ngoài giới hạn thường
ngày của Tạ Dịch Chi, từ dưới đáy lòng anh chỉ có thể tự mình an ủi là vì tiếp
cận Hoàng Thu Thu, từ đó học được điểm sáng mà Cốc lão gia tử thích.
Hai người đồng thời lên lầu, tâm tình
ngoài ý muốn thả lỏng, không nghĩ tới những chuyện phiền lòng quấn quýt mình
lúc trước.
Tạ Dịch Chi lấy điện thoại di động ra,
bên trong có rất nhiều cuộc gọi nhỡ của mọi người. Ngay cả nhìn anh cũng không
liếc mắt nhìn một cái, chắc chắn bọn họ muốn gọi anh trở về hoặc là nói một ít
chuyện khác.
Ngược lại là Hoàng Thu Thu ... Tạ Dịch
Chi nhớ tới giọng điệu lúc trước của cô, như thế nào cũng không tốt lắm, có lẽ
tình huống trong nhà cô không đơn giản.
Tạ Dịch Chi lật rất lâu trong danh bạ,
không tìm được số điện thoại mình muốn. Anh gọi điện thoại cho Tần Bạc:
"Có số liên lạc của Cốc Thành Kính không?"
Tần Bạc: "... Ai?"
Tạ Dịch Chi xoa xoa mi tâm, nhẫn nhịn lặp
lại một lần: "Cốc Thành Kính."
Tần Bạc khiếp sợ nói: "Tết nhất, cậu
muốn số ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.