Một mình Hoàng Thu Thu ở căn hộ như đường
Hoa Hằng, bên này không có dàn nhạc, cả ngày đều trống vắng, ban ngày cũng
không nhìn thấy được mấy người.
Cô lục lọi ví tiền và thẻ ngân hàng của
mình, vẫn còn mấy vạn, có lẽ vẫn đủ ăn tết.
Vốn dĩ cô định trở về đưa tiền lương
tháng trước của mình cho chú thím, kết quả còn chưa kịp đưa đã bị đuổi ra
ngoài.
Hai ngày trước, Hoàng Thu Thu mua đồ ăn
nhanh ở một cửa hàng tiện lợi gần đó, chờ sau đó cô dò xét lại bản đồ, phát hiện
gần cửa hàng tiện lợi còn có chợ, chỉ cần đi xe hết hai mươi phút.
Còn vài ngày nữa là đến Tết, nhưng còn mấy
tuần nữa đường Hoa Hằng mới náo nhiệt lại, cuối cùng Hoàng Thu Thu quyết định
đi mua đồ ăn tích trữ.
Đáng tiếc cô không biết làm mấy món ăn
quá phong phú, thời sinh viên vẫn luôn ăn ở căng tin, đi ra ngoài thì ăn theo
dàn nhạc, trong nhà cũng không có trưởng bối nào dạy cô những thứ này, có thể
làm được mấy món ăn đã là cực hạn.
Cũng may Hoàng Thu Thu cũng không kén ăn,
mỗi ngày đều tự mình luyện tập trống định âm ở trong căn hộ, lại kéo nhị hồ, cuộc
sống được xem như là phong phú, chỉ cần không nghĩ đến người nhà họ Hoàng.
......
Tạ gia không phải là thế gia âm nhạc, mấy
thế hệ trong nhà đều là nhạc công violin giống Tần gia.
Mẹ của Tạ Dịch Chi là vũ công opera, bà
ngoại là ca sĩ, cha là doanh nhân.
Năm mới tết đến, mọi người không tránh khỏi
việc tụ tập cùng một chỗ, toàn bộ vây quanh Tạ Dịch Chi khuyên bảo anh cầm
violin lên một lần nữa, rõ ràng lúc trước chỉ thiếu một bước nữa là có thể chấn
động giới violin, sao có thể tự cam chịu sa đọa làm một nhạc trưởng vô danh như
vậy.
Tần Chấn Khôn còn đặc biệt đến Tạ gia tìm
Tạ Dịch Chi một chuyến, ông ta ngồi ở phòng khách nhíu mày: "Dịch Chi, con
làm nhạc trưởng cũng đã được vài năm, bất quá chỉ có một giải thưởng. Con đường
đàn violin tươi sáng thì không đi, vì sao lại cố tình đi cầu độc mộc?"
"Thầy, chờ thêm một thời gian nữa.
"Tạ Dịch Chi rũ mắt xuống, xem ra thầy cũng không nhận ra bình cảnh của
anh một chút nào.
"Vớ vẩn!" Tần Chấn Khôn giận dữ
nói, "Còn phải chờ nữa? Con có biết năm nay nước S có một nhạc công violin
thiên tài hay không, hiện tại ánh mắt của người trong và ngoài nước đều chuyển
đến trên người cậu ta, ai còn nhớ rõ đến con?"
Không riêng gì Tần Chấn Khôn, người Tạ
gia cũng không ngừng khuyên nhủ. Tạ Dịch Chi phiền không sao chịu nổi, cuối
cùng tối mùng một tết lái xe về căn hộ của mình.
"Dịch Chi, mình vừa mới gọi điện thoại
đến nhà cậu, bác gái nói cậu đi rồi, đang ở căn hộ trong nội thành sao?"
Trong lúc lái xe, Tạ Dịch Chi nhận được điện thoại của Tần Bạc.
"Không có, đang trên đường." Tạ
Dịch Chi chậm rãi lái xe hòa vào dòng xe cộ.
Tần Bạc lập tức nói: "Cậu đừng đi,
hình như em họ mình muốn qua tìm cậu."
Tạ Dịch Chi theo bản năng đạp phanh, trực
tiếp cúp điện thoại, quay đầu đi về phía chỗ ở như đường Hoa Hằng.
Buổi tối ở đường Hoa Hằng, ngoại trừ đèn
đường sáng lên, xung quanh yên tĩnh giống như một thế giới khác.
Tạ Dịch Chi chậm rãi đi đến căn hộ của
mình, cuối cùng như có điều suy nghĩ mà dừng ở cửa nhìn về phía ngọn đèn sáng
lên ở tầng đối diện. Dừng một chút, cuối cùng vẫn cúi đầu cầm điện thoại lên gọi
một cuộc điện thoại. < ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).