Ảo Mộng

Bại lộ


1 năm


Cung nhân không tìm thấy gì về tà thuật. Sức khỏe của Lý Hách được hồi phục. Dần dần không ai nhắc đến nó nữa.

Có lẽ sau khi Lý Hách ý thức được bản thân hắn sai rồi, mấy ngày nay liền phái người đến cung của ta gửi vô số vàng bạc châu báu. Thậm chí cả chiếc vòng tay bị gãy cũng đặc biệt đổi lại được một đôi từ ngân khố. Nhưng ta vẫn hết lần này đến lần khác từ chối gặp hắn.

Bởi vì ta đang đếm từng ngày, chờ đợi một cơ hội.

Ngày mười sáu tháng mười, ngày trăng tròn.

Ta đặc biệt thay thường phục, búi tóc đơn giản, trang điểm một chút rồi đi đến thư phòng của Lý Hách với một hộp đồ ăn.

Đúng như ta dự đoán, Dung phi không có ở đây, Lý Hách đang lơ đãng phê duyệt tấu sớ.

Lần đầu khi nhìn thấy ta, hắn có chút vui mừng nhưng cũng có chút ngượng ngùng rồi kéo ta đến bên cạnh.

" Hoàng hậu tha thứ cho trẫm ? "

Lý Hách hỏi ta rồi nở một nụ cười nhạt nhưng nụ cười không đẹp bằng đôi mắt của hắn.

" Bệ hạ sao lại nói lời như vậy? Chúng ta là phu thê, thần thiếp tuyệt đối sẽ không giận bệ hạ. "

Cũng may hôm nay không có mưa nếu không ta thật sự sợ mình bị sét đánh chết mất.

" Hoàng thượng, ngài có nhớ hôm nay là ngày gì không ? "

Lý Hách nghĩ một hồi nhưng không có manh mối.

Ta mở hộp đồ ăn, láy ra một đĩa bánh hoa quế thơm dịu.

" Hôm nay là ngày đầu tiên thần thiếp gặp Hoàng thượng. "

Tám năm trước, vào ngày sinh thần của Hoàng hậu, ta cùng mẫu thân vào cung dự yến tiệc nhưng vì ham chơi mà lạc đường, vô tình lạc vào một cung điện xa xôi lạnh lẽo.

Mặt trời đang lặn, sắc trời tối đến nỗi ta không thể xác định phương hướng. Cỏ dại mọc um tùm xung quanh, thỉnh thoảng có tiếng quạ kêu. Ngay cả khi ta học võ, chẳng khác gì tiểu tử nghịch ngợm thì ta vẫn đổ mồ hôi lạnh do sợ hãi.

" Nghĩa huynh "

Ta đã khóc, muốn kêu cứu .

Lúc này, một đôi bàn tay to bịt miệng ta lại, ta quên phản kháng, bị hắn đè thẳng lên hòn non bộ.

" Ngươi là ai? Xâm nhập cấm cung có ý đồ gì? "

Có lẽ vừa mới khóc, khóe mắt thiếu niên đỏ hoe nhưng giọng nói lại lạnh lùng không chịu nổi, giống như một con nhím có gai.

Quần áo trên người hắn hơi tồi tàn nhưng lưng lại thẳng tắp.

" Ta là nữ nhi của Chu tướng quân, Chu Ngọc Mẫn, ta…ta nói cho ngươi biết, không được làm càn nếu không phụ thân cùng nghĩa huynh đều sẽ không buông tha cho ngươi ! "

Ta nắm chặt tay, kiên cường đáp nhưng đổi lại một tiếng cười trêu chọc từ hắn.

" Ta đưa ngươi trở về, tiểu tổ tông, nơi này không phải nơi ngươi có thể tới! "

Hắn buông ta ra, hơi thở nguy hiểm của hắn hoàn toàn biến mất Hắn đi trước để dẫn đường cho ta.

" Vừa rồi…. nơi này là đâu? "

Chúng ta im lặng trên suốt quãng đường, cảm thấy bầu không khí hơi buồn tẻ nên ta cố gắng hết sức để tìm một chủ đề.

" Tẩm cung của phế phi, ngày này một năm trước nàng treo cổ ở chỗ này, lè lưỡi... "

Hắn nói những lời đáng sợ như vậy với khuôn mặt trống rỗng đến nỗi ta sợ hãi nắm chặt lấy cổ tay hắn.

Bây giờ ta vẫn nhớ bàn tay hắn lạnh như trái tim của hắn vậy.

Hắn không vùng ra khỏi tay ta mà bao chặt lấy nó.

Ta nhìn tấm lưng gầy guộc của hắn mà lòng đau nhói một hồi.

" Đây, cái này ta mang từ nhà tới. Nó ngon lắm. Ngươi đừng buồn. "

Ta lấy từ trong tay áo ra một khối bánh hoa quế thơm ngào ngạt, đưa tới trước mặt hắn.

Lý Hách nhìn ta với vẻ mặt phức tạp, khẽ mỉm cười, mở miệng và trực tiếp lấy khối bánh từ tay ta khiến mang tai ta nóng bừng.

Hắn cẩn thận nuốt khối bánh hoa quế thơm phức, nhìn vào mắt ta và nghiêm túc gật đầu.

" Ừm, ta không khó chịu . "

Ánh trăng soi vào khuôn mặt của hắn làm trái tim ta hoàn toàn rung động từ giây phút đó .

Hắn dẫn ta đi, một lúc sau mới quay lại con đường quen thuộc.

Chu Dịch đang đứng bên ánh đèn rực rỡ, lo lắng gọi ta.

" Mẫn Nhi "

Ta buông tay Lý Hách, chạy về phía Chu Dịch nhưng bất giác quay lại nhìn hắn đứng một mình trong bóng tối.

" Nếu thích, hoan nghênh đến phủ tướng quân chơi. Phụ thân ta thu đồ đệ. Hắn võ công rất tốt ! "

Lý Hách gật đầu, nở một nụ cười với muôn vàn ánh sao trong mắt.

Nhưng lúc ấy ta không hề hay biết rằng người thiếu niên vết thương đầy mình này lại là ngũ hoàng tử không được sủng ái nhất trong cung.

Và hắn đang rất cần một bàn đạp để thay đổi vận mệnh của mình.

" Nháy mắt đã tám năm, thời gian trôi nhanh làm sao! "

Lý Hách thở dài, gắp một khối bánh quế thơm ngào ngạt bỏ vào miệng .

" Chúng ta đi bái kiến ​​mẫu hậu, được không ? "

" Vẫn là Hoàng hậu ghi nhớ. Gần đây trẫm bận việc quốc sự, thực sự đã quên mất. "

Như Lý Hách đã nói, hắn cũng thay quần áo bình thường, đuổi tất cả người hầu và cùng ta đến lãnh cung.

Nói đến đây cũng có chút kỳ quái, sau khi Lý Hách đăng cơ lại đặt linh cữu của mẫu thân hắn trong lãnh cung, nơi bà tự sát. Ngay cả ta cũng không biết ý định của hắn là gì.

Đi qua Ngự lâm viên, chúng ta vẫn phải đi qua một hành lang nhỏ hẹp và ngoằn ngoèo đã bị bỏ hoang. Vừa bước tới, chúng ta lờ mờ nhìn thấy hai bóng người ở góc hành lang.

Lý Hách sắc mặt tối sầm, kéo ta trốn vào trong hòn non bộ phía sau, hai người bọn họ nói chuyện đều nghe rõ ràng.

Họ nói ngôn ngữ Tây Vực.

" Chủ nhân, mọi việc ngài giao Dung Nhi đều đã làm xong. Chỉ tiếc là tà thuật không thể hạ bệ được Hoàng hậu. Tuy nhiên, tên cẩu hoàng đế đã hoàn toàn bị nô tỳ mê hoặc. Hoàng hậu đã sớm được định trước số phận. "

“ Trong vòng vài ngày nữa, Dung Nhi sẽ thay thế vị trí của nàng ta, thu thập nhiều tin tức hơn cho Tây Vực của chúng ta ... "

Dung phi cung kính quỳ gối trước nam nhân ý phục đen, trong mắt tràn đầy quyến rũ.

Người đàn ông đó tên Mộ Triêu, đệ nhất môn phái mới được Lý Hách đánh giá cao. Hắn có một đôi mắt màu xanh tuyệt đẹp.

Thật bất ngờ cả hai đều là gián điệp của Tây Vực.

" Dung Nhi chịu khổ rồi, trở về Tây Vực bản vương nhất định sẽ tán dương chiến công của ngươi. Bất quá, hiện tại hoàng thượng cũng rất tuấn lãng, nếu sau này ngươi thật lòng thì sao ? "

Mộ Triêu nói, hắn ta vuốt ve mái tóc của Dung Hiểu một cách đầy ẩn ý .

" Dung Nhi toàn tâm toàn ý trung thành với chủ nhân. Cẩu Hoàng đế đa nghi nhưng lại ngu như lợn. Hắn thậm chí còn không biết Dung Nhi có mang thai con của mình hay không. Hắn sao có thể sánh bằng người? Chủ nhân như trăng treo trên cao… ”

Miệng Dung phi rất độc nhưng lời nịnh nọt lẳng lơ vừa mở miệng đã phun ra, ta cố gắng nhịn cười, mặt Lý Hách bên cạnh đã đen như đáy nồi .

Chúng ta đều hiểu ngôn ngữ Tây Vực - thứ đã được cha ta dạy từ nhỏ. Cuối cùng nó trở nên hữu dụng.

Những tháng ngày nhẫn nhịn cho thời khắc hôm nay.

Ta đã cố tình chọn cách để Lý Hách phát hiện ra sự thật tàn khốc này khi hắn đang mê luyến Dung phi.

Chỉ bằng cách này, hắn mới có thể tự mình cảm nhận cảm giác đau đớn khi bị người mình yêu phản bội .

Tuy nhiên, đây chỉ là sự khởi đầu.

" Xem ra đêm nay trẫm không thể bái kiến ​​mẫu hậu, trẫm trước tiên đưa Hoàng hậu hồi cung. "

Sau khi hai người đó rời đi, chúng ta ra khỏi hòn non bộ, Lý Hách nắm chặt tay ta ra vẻ bình tĩnh, xoay người rời đi .

Nhưng chỉ có ta biết, hắn ngoài mặt càng bình tĩnh  trong lòng lửa giận càng lớn.

Ở bên hắn nhiều năm, ta đã biết từ lâu rằng Lý Hách không phải người dịu dàng, tốt bụng.

Hắn hung bạo, máu lạnh, hay nghi ngờ và cực kỳ bất an.

Chỉ là năm xưa ta mù quáng vì tình yêu chỉ nhìn thấy một mặt tốt người mình yêu.

May mắn thay, ta thức tỉnh lúc mọi chuyện chưa quá muộn .

Sau ngày hôm đó, trong vòng một tháng hoặc lâu hơn thế, Lý Hách đã nhổ tận gốc những tên gián điệp ẩn nấp của Tây Vực ở kinh thành trong một đêm .

Thấy tình thế đã xoay chuyển, Dung phi muốn chết nhưng tự sát bất thành, nàng ta bị giam vào lãnh cung lạnh lẽo.

Căn phòng tối om tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc, một nữ nhân bị trói vào cột, chiếc váy quý phi màu trắng bị máu nhuộm một màu đỏ đáng sợ.

Cầm trên tay chiếc roi dài, vị hoàng đế trẻ tuổi đang từng chút một phá hủy những đồ vật mà hắn đã vô cùng yêu quý.

" Cẩu hoàng đế, ngươi là cái thá gì? Mau giết chết ta đi! "

Dung phi phun ra một ngụm máu, cười giễu cợt.

" Dung Hiểu, trẫm hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi chưa từng yêu trẫm sao ? "

Lý Hách siết chặt cổ Dung Hiểu.

" Một kẻ cặn bã như ngươi thì ai lại đi yêu ? Ta chỉ dịu dàng với ngươi một chút ngươi liền bỏ rơi thê tử đã gắn bó với ngươi bao nhiêu năm, mặc ta muốn làm gì thì làm. Lý Hách, dù sao ngươi cũng chẳng yêu ai, ngươi chỉ yêu chính ngươi, ngươi chỉ hưởng thụ cảm giác được người khác ngưỡng mộ, cung phụng. Hoàng hậu không cho ngươi, ngươi liền tìm ta an ủi. Tại sao ? Nếu không phải nhờ nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu, ngươi có làm Hoàng đế không ? Vì vậy, khi ngươi nhìn thấy nàng ta, ngươi sẽ chỉ nghĩ về quá khứ hèn mọn, đáng thương của mình như một con chó hoang hahahaha.... Loại người như ngươi không đáng được ai yêu. Cuối cùng mọi người sẽ rời bỏ ngươi. Chúc ngươi một đời hạnh phúc trong thâm cung này, ngươi phải chịu cô độc muôn kiếp…”

Dung phi cười điên cuồng, tung ra lời nguyền độc ác nhất cho đến khi Lý Hách vặn cổ nàng ta.

" Không, Hoàng hậu đã ở bên cạnh trẫm nhiều năm rồi, nàng yêu trẫm, nàng vĩnh viễn yêu trẫm, nàng là của trẫm, nàng vĩnh viễn là của trẫm... "

Lý Hách khụy trên mặt đất, tự nói chuyện với cái xác đang dần nguội lạnh. Như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, hắn vội vã đến Tiêu Phượng cung.

Đêm nay trời mưa như trút nước, ta cho cung nhân đóng cửa ra vào cùng cửa sổ sớm, chui vào chiếc giường ấm áp chuẩn bị đi ngủ .

Đột nhiên, cánh cửa cung điện bị đá tung, Lý Hách đến bên giường ta như một xác chết biết đi, ôm ta vào lòng.

Cơ thể hắn lạnh cóng thoang thoảng mùi máu tanh.

" Trẫm biết trẫm sai rồi, Mẫn Nhi đừng rời xa trẫm có được không ? "

Hắn vùi đầu vào cổ ta, giọng hắn như đang khóc. Thật giống một đứa trẻ lạc đường.

" Bệ hạ, trừ khi thần thiếp chết, thần thiếp vĩnh viễn sẽ không rời xa người . "

Ta chạm vào mái tóc ướt của hắn, nhếch khóe môi cười trong bóng tối .

" Rốt cuộc, trẫm bây giờ chỉ còn lại nàng. "


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play