Thực hiện: Clitus x T Y T
Đương nhiên điều khiến quản gia kinh ngạc nhất không phải là
Khảo Phách có huyết chủng, mà là hắn lại yêu cầu chuẩn bị nước nóng.
Phải biết ma cà rồng bọn chúng chưa bao giờ cần đến nước
nóng, chỉ có sinh vật yếu ớt như loài người mới cần đến nước nóng.
Chủ tể ma cà rồng có huyết chủng rồi, thay vì để huyết chủng
thuận theo thói quen của chủ nhân tắm nước đá thì hắn lại tự mình thay đổi theo
huyết chủng, kêu người đi chuẩn bị nước nóng.
Chuyện này thật sự quá khó tin.
Nhưng bất luận dù thế nào đi nữa cũng không thể chống lại
mệnh lệnh của chủ nhân, quản gia giấu đi sự không vui trong ánh mắt, cung kính
hành lễ một cái, sau đó lặng lẽ rời đi chuẩn bị nước nóng.
Khảo Phách đã nhìn thấy sự kinh ngạc và không vui trong ánh
mắt của quản gia, trở lại phòng, hắn dùng hàm răng sắc nhọn của mình cắn vào má
của Thời An, không ngoài dự tính, trên khuôn mặt mỏng manh của Thời An lưu lại
dấu răng.
“Ngươi xem ta đối xử với ngươi tốt đến nhường nào.” Hắn dùng
giọng điệu kể công để nói: “Tốt đến nỗi dọa sợ quản gia nhà ta rồi.”
Thời An chán ghét lấy tay lau mặt, cười lạnh lùng: “Sao, cần
ta cảm ơn ngươi không?”
“Ngươi không nên cảm ơn ta sao?” Khảo Phách hỏi ngược lại:
“Đáng lẽ đêm hôm qua người phải chết rồi, là ta mở lòng từ bi nên ngươi mới có
thể sống đến bây giờ, còn có thể dùng nước ấm, ta nhớ ở cái thị trấn tồi tàn mà
ngươi ở thì nước nóng là một thứ rất xa xỉ thì phải?”
Thời An bị thái độ cao ngạo và không nói đạo lý này làm cho
tức đến hộc ra máu, không nhịn được giơ tay tát về phía của Khảo Phách.
Đương nhiên cái tát này vẫn chưa tới đích, đi được một nửa
đường thì đã bị Khảo Phách ngăn lại, chỉ nhìn thấy trong ánh mắt của Khảo Phát
vừa nãy vẫn còn đang có một tia vui vẻ nhưng sau khi chặn cái tát này lại thì
ánh mắt đã trầm xuống.
Thời An có hơi lo lắng, mặc dù nói dựa theo thiết kế nhân
vật có lẽ sẽ không sợ làm cho ma cà rồng tức giận, nhưng đối với bản thân Thời
An mà nói, cậu có chút sợ.
Cậu không biết khi ma cà rồng tức giận sẽ làm gì, nếu chỉ là
hút cạn máu của cậu thì không sao, hệ thống có thể giúp cậu che chắn cơn đau,
nhưng nếu là chuyện khác…
Cậu rất sợ đau.
Thời An cắn chặt môi, giả vờ tức giận, trong sự tức giận
mang theo sự uất ức.
“Thế giới của chúng ta vốn dĩ là trời cao biển rộng, là đám
ma cà rồng các ngươi tu hú chiếm tổ chim khách, mới hại chúng ta không còn nhà!
Nếu không phải do các ngươi thì cuộc sống của chúng ta đã không bị bó buộc
trong một thị trấn nhỏ, ngay cả nước nóng cũng trở thành thứ xa xỉ!”
Có lẽ là Thời An âm thầm lộ ra sự uất ức, khiến cho sự tức
giận trong mắt Khảo Phách dần tan biến.
Hắn thản nhiên nói: “Trên thế giới này có vô số sinh vật,
loài người các ngươi đã thống trị thế giới này, nuôi dưỡng các sinh vật khác
làm thức ăn cho các người lại là lẽ đương nhiên, chúng ta chiếm giữ thế giới
này nuôi dưỡng các ngươi trở thành thức ăn thì lại bị nói là tu hú chiếm tổ
chim khách. Cưng à, có phải cưng nói chuyện không màn đến đạo lý rồi không?”
Thời An trừng mắt nhìn hắn: “Con người mạnh hơn các loài
sinh vật khác, cá lớn nuốt cá bé, đây là quy luật của thế giới.”
“Vậy ma cà rồng chúng ta mạnh hơn loài người các ngươi, các
lớn nuốt cá bé, là sai sao?”
“...” Thời An bị phản bác đến nói không nên lời, nhưng lại
cảm thấy tức giận: “Như vậy bọn ta cũng sẽ không giống như các ngươi, cái cách
các ngươi đối xử ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.