Thực hiện: Clitus x T Y T
Thời
An ngây người tại chỗ, nhìn Kha Càn đang đứng ở cửa, ném thứ gì đó vào cửa sau
đó lại thuận lợi tiến vào bên trong.
Chân
của cậu ta hình như đã khỏe hơn rồi, nhưng từ cách bước đi của cậu ta có thể
thấy rằng chân của cậu ta vẫn còn vết thương.
Thời
An thật sự không ngờ tới người đến lại là Kha Càn.
Tòa
nhà trường học cũ là một nơi đầy bí ẩn, đơn giản mà nói thì nơi này có quỷ, nếu
như không có sự đồng ý của Giải Trình thì ai cũng không thể tiến vào nơi này,
ngay cả khi có học sinh đi nhầm cũng chỉ có thể đi quanh tầng một.
Giải
Trình có ý muốn giấu cậu ở nơi này, có thể nói không gian xung quanh cậu bây
giờ chính là một kết giới, cho dù thật sự có người xông vào đây, cũng không thể
nhìn thấy cậu, chỉ có thể nhìn thấy một căn phòng trống không mà thôi.
Bởi
vì cậu đang ở trong một chiều không gian khác.
Nhưng
Kha Càn đã đi vào rồi.
Sau
khi Kha Càn đi vào lại nhìn chằm vào cậu, rồi vươn tay về hướng cậu: “Tôi đưa
cậu đi.”
Thời
An không nhúc nhích.
Không
phải cậu lưu luyến nơi này không nỡ rời đi, mà cảm thấy chuyện này có gì đó
không đúng.
Kha
Càn chỉ là một người bình thường, mặc dù mạnh hơn cậu rất nhiều, nhưng cũng chỉ
là một người bình thường không biết chuyện gì, không cùng đẳng cấp với Du Phi
Trần.
Vậy
làm sao Kha Càn có thể vào được kết giới?
Còn
có thứ vừa nãy được rắc ở cửa, rốt cuộc là cái gì?
Kha
Càn đợi một hồi lâu, chưa đợi được Thời An đưa tay ra thì đã tự mình nắm lấy
tay của Thời An.
Tính
khí nóng nảy của cậu ta dường như được khống chế rất nhiều, trước đây nhìn thấy
Thời An không phối hợp, cậu ta nhất định sẽ rất giận dữ nhưng bây giờ cậu ta
chỉ dùng ánh mắt trầm mặc đó nhìn Thời An.
Kha
Càn là một học sinh thể hình, dáng vẻ vốn dĩ đã cao lớn, ánh mắt trầm mặc u ám
kết hợp với thân hình đó còn đáng sợ hơn là lúc cậu ta nổi giận.
Hơn
nữa cảm giác áp bức mà cậu ta mang lại cho mọi người so với cảm giác áp bức mà
Giải Trình mang đến không giống nhau.
Thời
An vô thức kháng cự, tay hơi dùng lực, cả người lui về phía sau.
Sắc
mặt Kha Càn trầm xuống, dùng giọng điệu chất vấn hỏi cậu: “Cậu không đi à?
Không phải cậu bị nhốt ở chỗ này sao? Không muốn nhanh chóng rời khỏi đây ư?
Hay là nói, cậu thật sự cam tâm tình nguyện ở lại nơi này?”
“Không
phải, tôi…” Thời An bị cậu ta nhìn thì vô thức nuốt nước bọt: “Tôi không muốn ở
lại đây, nhưng cậu…!”
Cậu
muốn nói “nhưng cậu đừng kéo tôi nữa có được không”, nhưng Thời An còn chưa nói
xong thì cảm thấy như trời đất quay cuồng.
Kha
Càn lại trực tiếp vác cậu cõng trên vai.
Kha
Càn cũng không nhiều lời, bế cậu lên rồi xoay người bước ra bên ngoài.
Lần
ra ngoài này, trên hành lang không còn xuất hiện ngọn lửa nữa.
Bây
giờ Thời An không còn thời gian để suy nghĩ tại sao Kha Càn lại có sức mạnh có
thể chống lại Giải Trình, cậu chỉ muốn mượn cái tư thế xấu hổ này để thoát ra
ngoài.
Dù
gì cậu cũng là một người con trai, bị người khác vác lên vai như vậy thật sự
rất xấu hổ.
Hơn
nữa tư thế này thật sự rất khó chịu, đôi vai cứng ngắc của Kha Càn ép lên bụng
cậu khiến cậu không nhịn được mà muốn nôn.
Cậu
hoài nghi liệu có phải Kha Càn có sở thích gì đặc biệt hay không.
Lần
trước khi rời khỏi tòa nhà trường học cũ, Kha Càn cũng vác cậu lên vai, lần này
cũng như thế.
Hu
hu hu thật sự rất khó chịu…
Thời
An luôn không yên phận mà vùng vẫy, dường như Kha Càn không nhịn được nữa, giơ
tay còn lại lên vỗ mạnh vào mông của Thời An một cái.
Tiếng
tát giòn giã vang lên khiến Thời An lập tức như bị đóng băng.
“Con
quỷ dữ đó bất cứ lúc nào cũng có thể trở về.” Kha Càn nói: “Nếu như cậu không
muốn bị bắt trở về đó nhốt thì hãy yên phận một chút.”
Cái
tát đó khiến cho Thời An yên phận rồi, cái mông đang đau rát khiến Thời An vô
cùng nhục nhã, nhưng cậu lại không dám cử động, sợ cử động lại nhận được sự
trừng phạt nghiêm khắc hơn.
Thật
quá đáng mà, vậy mà lại bị cậu ta đánh vào mông, cậu đã lớn như vậy rồi hu hu
hu còn bị đánh vào mông…
Kha
Càn thuận lợi đưa người đi ra khỏi tòa nhà trường học cũ.
Sau
khi đi ra cậu ta không buông lỏng cảnh giác mà tăng tốc đi thật nhanh ra khỏi
trường.
Đối
diện trường học có một khu chung cư mới được xây dựng không lâu, Kha Càn vác
người trên lưng đi vào khu chung cư đó dưới ánh mắt tò mò của những người qua
đường.
Có
lẽ là vì tư thế của hai người họ quá kỳ lạ, bác bảo vệ đã ngăn bọn họ lại.
Ở
trước mặt của Thời An, Kha Càn luôn bày ra biểu hiện vô cùng vô lý, thậm chí
khiến Thời An nghĩ rằng cậu ta là một người cáu kỉnh và khó giao tiếp.
Nhưng
bây giờ nhìn thấy thái độ hợp tác của Kha Càn đang giải thích với bác bảo vệ
rằng hai người họ là bạn tốt, chỉ là đang đùa giỡn, Thời An mới nhớ ra thực ra
trước đây Kha Càn cũng đã từng rất hợp tác nói chuyện vui vẻ với chú quản lý ký
túc xá.
Kha
Càn chỉ là đối xử rất tệ với một mình cậu mà thôi.
Nghĩ
đến chuyện bản thân mình bị đối xử bất công, trong lòng Thời An không khỏi ngập
tràn sự tủi thân.
Cậu
cắn chặt môi, cố gắng kìm nén cảm xúc ở chóp mũi.
Bảo
vệ nghe thấy những gì Kha Càn nói thực sự đã tin mấy phần, nhưng vì đề phòng
nên ông ta đi vòng qua hỏi Thời An: “Nhóc con, hai đứa là bạn tốt sao? Chỉ là
đang đùa giỡn hả?”
Thời
An cảm thấy đùi mình bị véo nhẹ một cái.
Đó
là Kha Càn đang cảnh cáo cậu.
Thời
An có chút mong đợi nhìn bác bảo vệ, thật ra có chút hy vọng bác bảo vệ sẽ giải
cứu cậu, nhưng vừa mở miệng còn chưa kịp phát ra tiếng đùi của cậu lại bị véo
một cái thật mạnh.
Sau
đó một chuyện kỳ lạ đã xảy ra, miệng cậu mất kiểm soát nói ra lời mà cậu không
muốn nói: “Đúng, bọn cháu là bạn.”
Thời
An tròn mắt ngạc nhiên, đáng tiếc biểu hiện ngạc nhiên này không được bác bảo
vệ nhìn thấy, sau khi bác bảo vệ nhận được câu trả lời lại đi vòng qua nói
chuyện với Kha Càn.
Sau
khi nói chuyện vui vẻ vài câu thì bác bảo vệ để cho hai người đi, Kha Càn vác
người ở trên vai đi một vòng rồi đi tới một tòa nhà ở phía sau.
Sau
khi đi vào tòa nhà Kha Càn bấm thang máy đến tầng số mười ba.
Trong
quá trình đi thang máy Thời An hơi vặn vẹo eo, nhỏ giọng thương lượng với Kha
Càn: “Tôi không chạy, cậu thả tôi xuống có được không? Tư thế này khiến tôi rất
khó chịu.”
Kha
Càn không nói gì, cũng vì tư thế này mà Thời An chỉ có thể nhìn thấy lưng của
Kha Càn, không cách nào nhìn được biểu hiện của Kha Càn.
Thời
An lặp lại lần nữa, Kha Càn vẫn không nói gì, nhưng cậu có thể cảm nhận được
tay của Kha Càn đặt nhẹ lên mông bên phải của cậu.
Chính
là vị trí vừa nãy bị đánh.
Kha
Càn xoa nhẹ, giống như đang an ủi, nhưng mông là nơi nhạy cảm, bị vuốt nhẹ như
vậy khiến cho Thời An không chịu được mà rùng mình, càng muốn cử động.
Càng
xấu hổ hơn là khi cửa thang máy mở ra, Kha Càn lại…lại hôn lên chỗ vừa mới bị
đánh.
Khuôn
mặt của Thời An đỏ bừng.
Cậu
vừa xấu hổ, vừa tủi thân, hai mắt đỏ, chóp mũi cũng đỏ, nói tóm lại biểu hiện
của cậu lúc này không nên để người khác nhìn thấy.
Nhà
ở tầng một có tổng cộng bốn hộ gia đình, Kha Càn dừng lại trước một căn hộ
trong số đó, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Sau
khi vào phòng, cậu ta khóa cửa lại, Thời An nhìn thấy ở phía sau cửa có dán một
tấm bát quái lớn.
Kha
Càn trực tiếp vác người vào phòng ngủ, ném Thời An lên giường.
Tư
thế của Thời An cuối cùng cũng thay đổi, cậu ngẩng đầu lên, cậu cảm thấy hơi
chóng mặt, đỡ lấy thanh giường rồi lắc lắc đầu, tầm mắt cũng dần sáng tỏ.
Khuôn
mặt Kha Càn không chút biểu hiện nhìn cậu, bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên Kha Càn
tiến lên khoảng cách rất gần.
Thời
An trợn to mắt muốn lùi về phía sau, kết quả hai cánh tay cường tráng của đối
phương đã nắm lấy hai chân của cậu, dùng lực kéo chúng về phía đối phương, cậu
không khỏi nghiêng người về phía trước.
Hơi
thở của hai người gần như quyện vào nhau.
Đến
gần hơn Thời An mới phát hiện trong mắt của Kha Càn không phải là không có cảm
xúc, trong mắt cậu ta dường như có một tia tức giận đang tuôn trào, cậu ta đang
cố hết sức kìm nén để nó không bị lộ ra ngoài.
Tầm
nhìn lại trở nên mơ hồ, Thời An phản ứng muộn màng, vì trong mắt cậu đã tràn
đầy nước mắt.
Cậu
khẽ chớp mắt, nước mắt thay phiên nhau tràn ra.
Kha
Càn cúi đầu xuống, Thời An theo bản năng mà nhắm mắt lại, sau khi hai gò má bị
ướt đã được liếm qua, cậu mới nhận thức được Kha Càn chỉ muốn hôn sạch nước mắt
của cậu.
“Cậu
vẫn sợ tôi ư.”
Tiếng
của Kha Càn vang lên bên tai, Thời An mở mắt ra thì thấy sự đau khổ trong ánh
mắt của đối phương.
“Tại
sao…tại sao…”
___ Truyện được edit và đăng tải
miễn phí tại T Y T___
Kha
Càn vừa nói, vừa buông cậu ra rồi lùi về phía sau, giống như cậu ta đang cố
gắng hết sức để kiềm chế cơn thịnh nộ của mình, sợ bản thân sẽ làm bị thương
Thời An.
“Tại
sao cậu lại ghét tôi như vậy? Rõ ràng những chuyện bọn họ làm cũng rất quá
đáng, tại sao cậu chỉ ghét một mình tôi?”
Cảm
xúc của Kha Càn căng thẳng đến cực điểm, Kha Càn cũng không nhịn được nữa, cậu
ta đá mạnh vào tủ quần áo, tủ quần áo rất nặng lại bị đá xa ra hai mét, đổ vào
một góc.
Bản
chất của Kha Càn chưa bao giờ thay đổi, cậu ta vẫn cáu kỉnh như trước, chẳng
qua là vì Thời An, nên cố gắng che giấu lại.
Nhưng
cậu ta vẫn dọa Thời An sợ.
Tủ
quần áo cọ sát với mặt đất phát ra tiếng vô cùng khó chịu, Thời An sững người
tại chỗ, thậm chí còn không dám thút thít.
Sau
khi bộc lộc cảm xúc dường như tâm tình Kha Càn cũng dịu đi phần nào, cậu ta hít
thở sâu vài lần rồi lại nhìn về phía Thời An.
“Cậu
có biết tôi vì để cứu cậu, rốt cuộc vì cậu mà phải trả giá những gì không?”
Giọng
điệu của cậu ta vô cùng nhẹ nhàng, vẻ mặt buồn bã khiến người ta không kìm được
mà cũng đau lòng dùm.
Còn
chưa kịp đợi Thời An phản ứng gì, cậu ta đã thu lại cảm xúc của mình, đưa điện
thoại cho Thời An xem: “Chưa ăn gì đúng không, xem muốn ăn gì rồi đặt đồ ăn bên
ngoài.”
“Hôm
nay thời gian có chút vội vàng, cậu cứ đặt đồ ăn đi, bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ
nấu cho cậu ăn.”
Thời
An không dám không đồng ý, nhận lấy điện thoại, nghiêm túc lựa chọn xem sẽ ăn
những món gì.
Khi
đang chọn, gò má cậu đột nhiên bị véo lên, đầu cậu không tự chủ mà ngẩng lên,
sau đó Kha Càn đặt nụ hôn nặng nề lên môi cậu.
Cậu
ta vô cùng hung hãn, chỉ trong chốc lát đã phá bỏ lớp phòng vệ, đầu lưỡi Kha
Càn đã quét qua toàn bộ khoang miệng của Thời An.
Nước
bọt không kịp nuốt trào ra khóe môi, đồng thời bởi vì nụ hôn quá nhanh nước mắt
sinh lý của Thời An cũng theo đó mà chảy xuống.
Hai
thứ chất lỏng trộn lẫn vào nhau, cứ tiện thể theo cổ mà chảy xuống xương quai
xanh.
Cuối
cùng Kha Càn cũng buông cậu ra,ánh mắt rơi xuống, khóa chặt nhìn xuống xương
quai xanh,
Tiếp
đó lại cúi xuống, liếm sạch chất lỏng trên xương quai xanh.
“Mau
xem ăn cái gì, đừng nhìn tôi.” Giọng nói của Kha Càn khàn đến cực điểm.
Trong
lòng Thời An vô cùng tủi thân: “Vậy, vậy cậu buông tôi ra trước đi.”