Dường như Thời An đã mơ giấc mơ này rất lâu, lại dường như
không lâu như vậy. Khi mơ đến những cảnh sau khi Giải Trình chết thì cậu đã
không còn ngủ yên giấc.
Nói mớ và hơi thở nặng nề, đầu cũng vô thức lắc theo, nhưng
dù thế nào cũng không tỉnh giấc.
Giường trong ký túc xá rất nhỏ, Thời An và Du Phi Trần cùng
ngủ trên một chiếc giường, mặc dù cả hay người rất gầy, nhưng khi nằm bình
thường thì cánh tay họ vẫn dán chặt vào nhau.
Du Phi Trần có một giấc ngủ nhẹ nhàng, từ lúc Thời An bắt
đầu mơ thì cậu ấy đã cảm nhận được rồi.
Cậu ấy tưởng rằng Thời An chỉ là gặp ác mộng mà thôi, nhưng
lay mấy lần vẫn không tỉnh dậy, cậu ấy mới nhận thức được giấc mơ này e rằng
không phải là tự Thời An mơ mà là có thứ gì đó đang giở trò.
Du Phi Trần nhìn lướt qua toàn bộ ký túc xá, lúc nhìn thấy
bóng đen gần như trong suốt ở ngoài cửa sổ, ánh mắt cậu ấy như đông cứng lại.
“Cậu không phải thương cậu ấy sao? Bây giờ đang làm gì vậy
hả?” Cậu ấy nghiến răng hỏi bên ngoài cửa sổ.
Tuy nhiên không có ai trả lời cậu ấy, tình trạng của Thời An
cũng không khá hơn.
Du Phi Trần đã cố gắng dùng năng lực đặc biệt để đánh thức
Thời An, nhưng căn bản cậu ấy vẫn hơi yếu hơn Giải Trình, lại thêm hiện nay
thực lực của Giải Trình đã mạnh lên rất nhiều, cậu ấy càng không phải là đối
thủ của Giải Trình.
Du Phi Trần không phải là người biểu hiện cảm xúc ra bên
ngoài dễ dàng, tức giận hay vui đề rất khó nhận ra trên người cậu ấy, cậu ấy
luôn giữ trạng thái bao dung cao cả để nhìn buồn vui, sự tức giận và sợ hãi của
con người ở thế gian này.
Nhưng bây giờ, cậu ấy lại cảm thấy vô cùng tức giận.
Người vẫn còn ở trên giường của cậu ấy, Giải Trình lại dám
xuống tay với Thời An.
Bởi vì ở phân cảnh cuối cùng của cảnh trong mơ, dáng vẻ của
Thời An bị kẹt trong cơn ác mộng nhìn quá dọa người, Du Phi Trần quyết định
dùng một số thủ đoạn mạnh.
Cậu ấy tự cắt tay mình, những giọt máu từ miệng vết thương
chảy ra, cậu ấy dường như không cảm thấy đau đớn, ấn vết máu lên trên trán giữa
hai chân mày của Thời An.
Khi máu vừa chạm vào da, Thời An liền tỉnh dậy.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T
Y T____
Cả người Thời An toát mồ hôi đầm đìa, sau lưng đã ướt đẫm,
những sợi tóc xõa trên trán cũng ướt mồ hôi, dán chặt vào mặt.
Hai gò má cậu ửng hồng, hốc mắt vì nội dung của giấc mơ mà
giàn giụa nước mắt, hàng lông mi như lông quạ cũng vì nước mắt mà dán vào nhau.
Cậu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại từ trong cơn ác mộng đó,
cả người ngây ra nhìn lên trần nhà miệng há to thở dốc, vô thức thè ra chiếc
lưỡi nhỏ ửng hồng.
Giống như dáng vẻ vừa mới bị bắt nạt xong.
Du Phi Trần mắt tối sầm lại, nhịn không được mà nuốt nước
bọt.
Cậu ấy rất muốn đưa ngón tay vào cái miệng bé nhỏ của Thời
An, khuấy động nó khiến cho cậu khóc càng to hơn.
Nhưng...cậu ấy liếc nhìn thấy chiếc bóng đen trong suốt
ngoài cửa sổ còn chưa biến mất đành đè nén những kích động trong lòng.
Du Phi Trần ôm Thời An vào lòng, vỗ nhẹ sau lưng cậu rồi an
ủi: “Đừng sợ, đừng sợ, có tôi ở đây, không cần phải sợ.”
Bộ đồ ngủ của Thời An ướt đẫm do đổ mồ hôi, khiến cơ thể vốn
đã gầy và mềm mại, khi ôm càng thoải mái hơn.
Điều kỳ lạ nhất là, ra nhiều mồ hôi như vậy lại không khiến
cơ thể Thời An có mùi mồ hôi, mà thay vào đó khiến cho mùi hương vốn có trên cơ
thể cậu càng nồng hơn.
Du Phi Trần không kìm được mà vùi đầu vào cổ của Thời An,
hít một hơi thật sâu, hương thơm ngọt ngào đó xông thẳng vào mũi của cậu ấy.
“Thơm quá...”
Cậu ấy khẽ thì thầm, không nhịn được mà ôm lấy người Thời An
còn chặt hơn, hận không thể dán chặt vào lòng.
“Ưm...”
Thời An bị ôm chặt có chút đau, rất không thoải mái mà rên
rỉ một tiếng.
Lúc này tinh thần của Thời An gần như đã ổn định lại, ý thức
bản thân đang bị Du Phi Trần ôm chặt vào lòng, cậu giơ tay lên nhẹ nhàng đặt
lên ngực Du Phi Trần, muốn đẩy cậu ấy ra.
Không có gì ngạc nhiên, Du Phi Trần không bị dao động chút
nào.
Đã đẩy hai lần nhưng không đẩy ra được, Thời An cũng sốt
ruột, lo lắng nói bên tai của Du Phi Trần: “Cậu buông tôi ra đi.”