Thời An ngủ giấc ngủ này vô cùng trằn trọc, cậu đã mơ một
giấc mơ rất dài.
Trong mơ cậu sử dụng góc nhìn thứ ba để nhìn những chuyện
xảy ra nhiều năm trước.
Trong một trang viên lộng lẫy, có một cậu bé rất nhỏ ước
chừng khoảng bảy tám tuổi, cậu bé đang ngồi ở chòi nghỉ mát trong vườn hoa, vẻ
mặt vô cảm đang nhìn chằm về phía một cặp mẹ con trên bãi cỏ cách đó không xa.
Hai mẹ con đó còn rất trẻ, người mẹ nhìn có vẻ như chỉ mới
hai mươi tuổi, nhưng đứa con chạc tuổi bằng với cậu bé đang ngồi.
Họ đang vui đùa như các cặp mẹ con khác, người mẹ rất cưng
chiều đứa con trai, đứa con trai muốn cưỡi ngựa, bà liền bảo người hầu đứng bên
cạnh ngồi xuống làm ngựa.
Chơi với con trai một hồi lâu, người mẹ trẻ tuổi đó hình như
nhớ ra còn một cậu con trai khác đang ngồi trong trang viên, bà nở nụ cười hiền
từ đi về phía cậu bé đó, duỗi bàn tay với những ngón tay được làm rất đẹp ra
rồi hỏi: “A Trình, sao lại ngồi đây một mình, qua chơi với em trai đi.”
Đứa bé ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn bà ta, đột nhiên nở một
nụ cười gượng gạo.
Cậu bé nói: “Chị lớn, chị còn trẻ như vậy lại cố ý trang
điểm thành phụ nữ trung niên, thật rất khó coi, giống như một chú hề không có
gì đặc sắc.”
Nụ cười của người phụ nữ đó lập tức đông cứng trên mặt.
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T
Y T____
Đứa bé nói xong thì rời khỏi vườn hoa một cách thờ ơ.
Bên cạnh cậu bé còn có hai người hầu một nam một nữ, hai
người hầu đó luôn cúi đầu, nhìn thấy cậu bé rời đi hai người cũng không thèm
nhìn người phụ nữ đó, liền đi theo sau cậu bé.
Thời An đang đứng bên cạnh nhìn đi nhìn lại người phụ nữ,
lại nhìn theo cậu bé đã đi xa, không do dự mà lựa chọn đi theo cậu bé.
Cậu nghe thấy người phụ nữ đó gọi cậu bé là A Trình, nếu cậu
đoán không sai, đứa bé đó có lẽ là Giải Trình?
Sự thật đã chứng minh rằng Thời An không sai.
Giấc mơ này của cậu, chính là quá khứ của Giải Trình.