Giang
Ảnh cuối cùng vẫn là dùng ý chí mạnh mẽ của bản thân, từ trong vòng tay Trác
Thành đứng lên, từ ổ chăn ấm áp dễ chịu dịch đến bên cạnh bàn trà, bật máy tính
lên tổng hợp lại thu hoạch trong chuyến đi thành phố C này của cô.
Buổi
họp báo diễn ra vào buổi sáng ngày mai, câu chuyện của cô với một bộ phận giáo
viên và học sinh này là tài liệu hỗ trợ rất có hiệu lực, cho nên vẫn nên là tối
hôm nay gửi cho Tư Nguyên, tốt xấu gì cũng phải cho Tư Nguyên có thời gian làm
quen với tài liệu.
Trác
Thành cũng như lúc trước anh nói, tới sofa ngồi cùng cô đợi cô viết.
Nói
là ngồi cùng cô thật đúng là không phải chỉ nói chơi, mà ngồi cùng đến vô cùng
tận lực.
Ly
nước bên bàn trà, điều hòa bị điều chỉnh qua bên cánh quạt phát ra hơi lạnh, vỗ
vào cái đệm mềm mại bằng phẳng, và đút tới bên miệng Giang Ảnh một muỗng chè thạch
đường đỏ, không một cái gì không xuất phát từ tay Trác Thành.
“Ồ...
ngọt ghê.” Giang Ảnh mắt nhìn màn hình máy vi tính, nếm thử một miếng chè thạch
đường đỏ Trác Thành đưa tới, “Anh mua lúc nào thế, sao em không biết.”
“Buổi
chiều lúc trở về.” Trác Thành cũng tự mình múc một muỗng, “trước khi ngủ tùy tiện
ăn vài miếng, cái hộp này nhỏ nên anh quên mở ra.”
“Ở
trong phòng bật điều hòa một lúc, hình như nó càng trở nên lành lạnh rồi.”
Giang Ảnh lại nếm thử một miếng, cảm thán một tiếng rất ngon.
“Anh
có làm ảnh hưởng đến em làm việc không?” Trác Thành cầm chén đưa cho cô, ngồi ở
bên cạnh cô, ngẩng đầu nhìn cô.
“Phốc...”
Giang Ảnh thiếu chút nữa bị sặc, “Hiện tại hỏi có phải hơi muộn quá rồi không?
Anh đã tới tới lui lui nhàn nhã như vậy hồi lâu rồi.”
“Haizz,
anh nhịn không được.” Trác Thành thở dài, “Bình thường có việc làm còn được, một
khi không có việc gì anh lại muốn ở gần em, được chạm vào em, nhưng mà em lại
đang bận, anh cũng chỉ có thể loay hoay loay hoay đồ vật trong phòng, làm cho
em thoải mái dễ chịu hơn một chút.”
Giang
Ảnh quay đầu, thân thể nghiêng nghiêng về hướng Trác Thành, “Viết gần xong rồi,
xong ngay đây.”
Bởi
vì giấc ngủ buổi chiều kia, hai người lúc này đều rất tỉnh táo, mắt Trác Thành
nhìn cô sáng lên.
Giang
Ảnh nhìn mấy lần đã không nhìn nữa, bắt buộc bản thân xoay lực chú ý trở lại
trên máy vi tính, dùng hiệu xuất công việc cao nhất của bản thân viết xong tài
liệu, sau khi chỉnh sửa lại form, kiểm tra lỗi sai xong một hơi đóng gói gửi
cho Tư Nguyên, thở một hơi dài nhẹ nhõm, nhìn Trác Thành đang yên tĩnh ngồi
trên sofa đợi cô cười cười, “Rốt cuộc cũng hoàn thành rồi.”
Một
giây sau trời đất quay cuồng, Giang Ảnh chóng mặt một hồi, chờ đến lúc phục
lại hồi tinh thần bản thân đã từ trên ghế sofa trở lại trên giường.
“Ấy...
Em còn chưa rửa mặt.” Giang Ảnh lên tiếng nhắc nhở Trác Thành.
“Xuỵt...”
Trác Thành duỗi ra ngón tay đặt trên môi cô, âm thanh nhỏ dần, “Đợi lát nữa hãy
nói...”
-
Còn
may đã cài đồng hồ báo thức, Giang Ảnh ấn xuống một cái tắt đi đồng hồ báo thức
của điện thoại đi, nhẹ nhàng thở phào.
Nhìn
đồng hồ, cách thời gian buổi họp báo bắt đầu còn hai tiếng.
Hạ
trấn sáng sớm không huyên náo ồn ào như trong thành phố, lúc này trên đường bên
ngoài cửa sổ vẫn đang yên tĩnh, chỉ có ở giao lộ cách đó không xa có một quầy
bán đồ ăn sáng đang bốc khói bận rộn ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.