“Cô dậy rồi sao? Vẫn chưa ăn gì đúng không, mau đến đây ăn
chút gì đi.” Thầy Tạ mở lời chào hỏi với cô, nhấc nhấc cái túi ở trong tay lên
biểu thị mời cô.
Cô gật đầu, “Mọi người đi vào thị trấn mua đồ sao?”
Có lẽ là bệnh tình của cô quả thực quá rõ ràng, sau khi thầy
Tạ đến lại gần không hề trả lời câu hỏi của cô, lại có chút ngạc nhiên hỏi, “Cô
đây là bị làm sao thế?”
“Bị cảm một chút, không sao, chắc là bị cảm lạnh thôi.”
Giang Ảnh nói, cùng với thầy Tạ người trước người sau đi vào trong bếp.
Thầy Tạ bày thức ăn ở trong túi ra đặt lên bàn, “Vậy tranh
thủ lúc thức ăn còn nóng mau ăn đi, ăn xong rồi thì nghỉ ngơi nhé. May mà là
cuối tuần không có tiết, cô cứ nghỉ ngơi cho khỏe trong hai ngày này đi.”
“Anh ăn chưa?” Giang Ảnh ngồi xuống biểu thị cảm ơn, rồi hỏi
thầy Tạ. Tay cô cũng không để yên, giúp thầy Tạ mở nắp hộp thức ăn ra, nhìn
thấy một hộp măng xào, “Măng này rất ngon này.”
“Trước khi tôi về đã ăn rồi, cô ăn đi. Ông chủ của nhà hàng
trên thị trấn nói là măng này mới đào đấy, phải ăn tươi mới ngon.” Thầy Tạ nói
thế, lại lấy ra những hộp thức ăn khác ở trong túi.
Giang Ảnh nhìn thấy vội vàng ngăn lại, “Tôi cũng không ăn
nổi nhiều như thế đâu, ăn mỗi măng là được rồi.”
Đồ mà thầy Tạ đem về có cơm và vài hộp cháo, cô mở ra một
bát cháo, rồi ăn chung với măng. Bị ốm nên chả có khẩu vị gì, ăn cháo với măng
thì vừa hay, vừa thanh đạm lại cũng ngon miệng.
Cô ăn được vài miếng, nhìn thấy thầy Tạ đang thu dọn hộp
thức ăn ở trên bàn, bỏ những hộp thức ăn khác vào trong tủ lạnh.
“Mọi người đã đi đến bệnh viện ở trong thị trấn chưa? Vết
thương của bạn anh sao rồi.” Cô chợt nhớ ra, chắc là bọn họ đã đi đến bệnh viện
rồi.
“Cậu ấy vẫn còn may, chụp phim thì nói là chỉ bị nứt xương
nhẹ. Không nghiêm trọng lắm, kê một đơn thuốc, không cần phải bó bột, nghỉ ngơi
một hai tuần rồi sẽ đi khám lại.” thầy Tạ nói.
Giang Ảnh gật đầu, quả thật đó là may mắn rồi, ngã từ trên
dốc xuống, trước đó cô gặp phải đều là bị gãy chân.
“Vậy thì chúc bạn anh sớm ngày bình phục nhé.” Giang Ảnh
ngẩng đầu lên nói với thầy Tạ.
“Cô cũng thế, ăn xong thì nghỉ ngơi đi nhé. Cô đã giúp cậu
ấy như thế, bản thân lại còn bị liên lụy đến mức đổ bệnh. Thật là, phải bảo cậu
ấy cảm ơn cô đàng hoàng mới được.”
Giang Ảnh xua xua tay liên hồi, “Không cần không cần, không
liên quan đến chuyện đó đâu.”
“Cô ăn từ từ nhé, tôi không làm phiền cô nữa. Tôi cũng đi
nghỉ một lát đây.” Thầy Tạ nói lời tạm biệt với Giang Ảnh, lại dặn dò Giang Ảnh
phải nghỉ ngơi thật tốt, rồi quay người rời khỏi nhà bếp, đi về ký túc để nghỉ
ngơi.
Sau khi Giang Ảnh ăn xong cháo và măng, bụng cảm thấy dễ
chịu hơn rất nhiều, toàn thân cũng ấm áp, mồ hôi nhễ nhại một chút. Cô thu dọn
bàn bếp và trở về phòng mình. Nước trước khi cô đi ra ngoài đun đã sôi rồi, cô
rót một ly để đó, nằm xuống nghỉ ngơi, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Thần trí mê man cô ngủ liền hai ngày, đến thứ hai Giang Ảnh
cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, bắt đầu lên lớp dạy học sinh bình thường như mọi
ngày.
Đây là tuần cuối cùng của tháng này, nội dung giảng dạy vẫn
đang được bổ sung tiến độ, thực tế là đã học bù cho suốt tháng nay rồi. Nhóm
học sinh này tuần sau sẽ nhập học vào trường trung học ở thị trấn, thầy cô sợ
các em học sinh không theo kịp, nên cố gắng dạy thêm cho các em một chút.
Trường tiểu học ở thôn Tiên Quả có ba thầy cô giáo, trước
mắt là giảng dạy 15 học sinh. Độ tuổi và tiến độ học tập của những học sinh này
không đồng đều, không phân chia được khối lớp nên chỉ có thể dạy hỗn hợp.
Các trường trung học trên thị trấn cũng không dạy các kiến
thức khó, nhưng chắc chắn trẻ em trong thôn sẽ có nền tảng kém hơn chút. Giang
Ảnh, thầy Tạ, và cô Tiểu La đã giảng dạy rất nhiều lứa học sinh, sau khi bổ
sung đầy đủ kiến thức cơ bản, các em vào trường trung học thị trấn học hành
sẽ suôn sẻ hơn rất nhiều.(Hạt Tiêu x T Y T)
Năm ngoái, một nhóm kỹ sư ở thị trấn đã đến đây để xây dựng
con đường từ thôn Tiên Quả đến thị trấn. Vị trí của thôn Tiên Quả có chút xa
xôi và tiến độ xây dựng đường tương đối chậm.
Một thời gian trước, con đường cuối cùng cũng đã được sửa
chữa xong, còn mở một tuyến xe buýt từ cổng thôn đến trường học trong thị trấn.
Tương lai các em trong thôn có thể trực tiếp đến thị trấn đi học, già trẻ lớn
bé trong thôn đều vui mừng. Với con đường thẳng vào thị trấn, tương lai sự phát
triển của thôn sẽ ngày một tốt hơn. Để ăn mừng sự kiện hạnh phúc này, thôn Tiên
Quả cũng đặc biệt tổ chức một bữa tiệc cả thôn, vào những ngày không phải ngày
lễ, dân thôn cũng tươi cười rạng rỡ, cuộc sống cũng trở nên đầy ắp hi vọng hơn,
điều này thực sự làm mọi người rất vui vẻ.
Những trẻ em trong thôn cũng đã được giải quyết ổn thỏa về
vấn đề đi học, các giáo viên của trường Tiểu học thôn Tiên Quả đã hoàn thành
xuất sắc nhiệm vụ của mình.
Trước đây, do đi học ở thị trấn không thuận tiện nên trẻ em
trong thôn chỉ được đến trường tiểu học của thôn với điều kiện dạy học rất hạn
chế, kiến thức cơ bản do ba thầy cô dạy, đến độ tuổi nhất định các em sẽ tự lên
thị trấn đi học. Tương lai khi đến tuổi đi học, các em có thể trực tiếp đến thị
trấn nhập học, trường tiểu học thôn Tiên Quả đã hoàn thành nhiệm vụ, có thể
thành công nghỉ hưu rồi.
Sau khi bắt đầu lên lớp, thời gian trôi qua nhanh chóng. Lên
lớp tan học chấm bài tập, chớp mắt năm ngày đã trôi qua giữa những ngón tay,
nháy mắt đã đến buổi trưa thứ sáu.
Sau bữa cơm, Gianh Ảnh không về phòng nghỉ ngơi, cô dành
thời gian chấm bài tập mà học sinh giao vào buổi sáng, chuẩn bị trả vào buổi
chiều, cuối cùng cô nói cho học sinh biết những lỗi sai và những điểm kiến
thức trong bài làm của các em.
Trận mưa lớn của tuần trước đã biến mất trong tuần này, và
những ngày này là thời tiết đẹp hiếm hoi. Giang Ảnh sửa xong cuốn bài tập cuối
cùng, đóng bút, thở phào nhẹ nhõm. Sau khi xoay xoay cổ, cô quay đầu nhìn ra
ngoài cửa sổ. Cửa sổ của văn phòng hướng ra sườn đồi tươi tốt, và cô bị mê hoặc
bởi cảnh tượng cây cối xanh tươi.
Thứ hai tuần sau các em học sinh sẽ đi vào thị trấn để học
rồi, thật ra cô cũng chuẩn bị đi vào trong thị trấn, còn có một vài thủ tục cần
phải làm trước khi rời đi.
Nghĩ đến việc rời đi, cô khẽ thở dài. Đến đây sau khi tốt
nghiệp và ở lại đây giảng dạy trong ba năm. Bây giờ bảo rời đi quả thật có chút
không nỡ, nhưng nghĩ đến việc học sinh có thể được được vào học trường trung
học thị trấn thực sự là một điều tốt, nỗi buồn chia tay cũng từ từ tan biến.
Chỉ là vẫn còn sót lại một chút bối rối, cô sẽ làm gì tiếp sau đây chứ.
Thật ra cô có suy nghĩ đến việc tiếp tục làm giáo viên. Năm
đó dựa vào sự nhiệt huyết của mình cô xin vào làm giáo viên ở nơi xa xôi này,
làm công việc giảng dạy không liên quan đến chuyên ngành của mình. Hiện giờ học
sinh của mình cũng đều thuận lợi đến nhập học ở trong thị trấn rồi, nỗi bận tâm
trong lòng cô đã qua đi, và cô muốn thử sức đi làm công việc mà phù hợp với
chuyên ngành của mình.
Lúc đó Giang Ảnh theo học chuyên ngành marketing, thành tích
của cô ở trường cũng rất tốt. Chỉ không biết điều gì sẽ xảy ra khi tìm được
việc, có nên đi đến thành phố B không. Trường đại học của mình thì ở thành phố
B, tìm việc nhất định sẽ có ưu thế. Hoặc là có thể hỏi những bạn học đã tìm
được việc liên quan đến ngành sau khi tốt nghiệp.
Có điều cụ thể làm thế nào, tạm thời Giang Ảnh vẫn chưa có
dự tính, để sau vậy.
Cô vươn vai, chuẩn bị định đứng lên đi vài vòng. Buổi chiều,
đám học trò nô đùa ở bãi đất trống trước tòa nhà, lâu lắm rồi cô mới nghe được
tiếng cười đùa. Cô bước ra khỏi văn phòng, đi qua lớp học trong phòng chính,
bước ra khỏi cửa tòa nhà, cô thấy các học sinh đang đuổi theo bạn để đá bóng,
thầy Tạ đang đi ra sân để thay thế cho cô Tiểu La đã chạy một hồi lâu.
Giang Ảnh chào hỏi với hai người, đứng bên ngoài sân nhìn
đám học trò chơi đùa.
Nắng buổi chiều chói chang, nhưng có bóng cây quanh tòa nhà,
nên không hề cảm thâys khó chịu, gió thoảng qua quyện với hương cỏ đất rất dễ
chịu. Cô dọn một chiếc ghế đẩu nhỏ và ngồi trong bóng râm, tận hưởng cảm giác
thư thái.
Trong khoảng trống giữa những bóng dáng chạy nhảy của lũ
trẻ, cô sững sờ khi thấy Trác Thành đang chào mình.
Cô biết anh cũng ở trong trường, nhưng tuần trước sau khi
dẫn anh về trường giào cho thầy Tạ, cô cũng không mấy khi gặp an. Cối tuần bản
thân lại bị cảm ngủ mê man không biết gì, sang tuần thì lại bận lên lớp đến mức
chân không chạm đất, trong đó có một hai lần gặp mặt đều chỉ là vội vàng gật
đầu chào hỏi. Nhìn thấy anh ngồi trong góc trống, từ xa chào hỏi, cô thật sự
nhất thời không kịp có phản ứng.
Có vẻ như anh hồi phục khá tốt, sự mệt mỏi và bối rối của
anh hôm đầu tiên cô gặp được và cứu anh đã dần tan biến, hôm nay có vẻ trông
nét mặt của anh đã tốt hơn.
Ánh mặt trời xuyên qua tầng tán cây chiếu vào người anh, anh
mặc một chiếc áo phông và quần tây giản dị, ngồi dưới tán cây xen lẫn đốm nắng
giữa những bóng râm, bình tĩnh nhìn cô.