Giang
Ảnh mơ mơ màng màng bị Trác Thành thúc giục đi thu dọn đồ, hai người cùng nhau
xuống lầu rồi đi ra sân bay, làm thủ tục xong và ngồi yên vị trên máy bay,
trong lúc chờ đợi máy bay cất cánh, Giang Ảnh mới nhận ra rằng có gì đó không
đúng.
“Anh
cứ như vậy mà đến thành phố C cùng em sao? Còn việc ở công ty anh thì sao?”
Trác
Thành bình tĩnh nói: “Em cứ yên tâm, mọi chuyện đều sắp xếp ổn thỏa cả rồi.”
Thấy
Giang Ảnh nhìn anh với vẻ mặt khó tin, anh lại nói thêm: “Anh trước tiên sẽ
cùng em xử lý xong việc, sau đó đến giám sát dự án ở thành phố C luôn.”
Anh
vừa nói xong cũng cảm thấy lí do này quá là gượng ép rồi, bởi vì trước đó anh
đã nói với Giang Ảnh rằng cuối cùng anh cũng không cần đến thành phố C nữa.
Mắt
nhìn thấy Giang Ảnh sắp nhớ ra những lời mà anh nói trước kia, anh vội vàng tiến
về phía trước và hôn lên trán cô một cái thật kêu với mưu đồ đánh gãy hồi ức của
cô.
“Này...”
Giang Ảnh giật mình vội vàng đẩy anh ra, nhìn quanh bốn phía, “Đang ở bên ngoài
đó, anh chú ý một chút.”
Kỳ
thực chỗ ngồi của bọn họ có hình bán nguyệt, khoảng cách so với chỗ ngồi khác
là không nhỏ, hơn nữa lúc này máy bay đang chuẩn bị cất cánh nên hầu như không
có người đứng lên đi lại, vì vậy căn bản không có người nào nhìn thấy bên này của
bọn họ.
Trác
Thành Nhìn thấy sự chú ý của cô đã bị mình chuyển hướng thành công, không cần
phải lo lắng rằng cô sẽ hỏi việc của công ty anh, mới hài lòng xoa xoa đầu cô,
thái độ rất tốt, “Được, anh nhất định sẽ chú ý.”
“Em
nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc đi. Khi đến anh sẽ gọi em.” Trác Thành trải chăn đắp
lên người cho Giang Ảnh, “Tội nghiệp, bận bịu một ngày trời chắc em cũng mệt lắm
rồi.”
Giang
Ảnh vẫn muốn hỏi anh gì đó, nhưng lại nhìn thấy dáng vẻ anh vừa chăm sóc mình vừa
lẩm bẩm, lời nói đến khóe miệng lại bất giác lại nuốt trở lại trong vô thức.
Lại
thêm việc bản thân cả một ngày kinh động và làm không ngừng nghỉ, thật sự là có
chút buồn ngủ rồi, cô gật đầu với anh rồi dựa đầu vào gối dày dặn của cái ghế tựa.
chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc.
Trác
Thành đưa tay ra giúp cô vén chăn, nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của cô không khỏi
đau lòng vuốt vuốt tóc cô.
Mắt
Giang Ảnh đã nhắm rồi nhưng tay từ trong chăn vẫn vươn ra, giơ tay bắt lấy tay
của Trác Thành định cứ nắm tay anh như thế tiếp tục ngủ.
Trác
Thành thấy tay mình đang bị cô nắm chặt cũng tự nhiên kéo cô về bên phía mình,
để cô dựa vào vai anh, để cổ cô có thể thoải mái hơn, trông cô có vẻ thoải mái
hơn nhiều so với tư thế cô nghiêng đầu tựa vào ghế lúc mới lên.
Anh
hài lòng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô: “Em ngủ đi”
---
Khi
máy bay đáp xuống thành phố C đã là hơn tám giờ tối rồi.
Giang
Ảnh ngủ thiếp đi trên máy bay, cảm nhận được lúc máy bay hạ cánh xuống làm cô
giật mình tỉnh lại, đầu óc vẫn còn mơ hồ.
Nhiệt
độ điều hòa trên máy bay rất thấp, cũng may là trước đó Trác Thành đã đắp chăn
cho cô nên cô không cảm thấy lạnh, chỉ có điều miệng hơi khô.
Thấy
cô tỉnh dậy, Trác Thành vội đưa cốc nước lúc nãy vừa yêu cầu tiếp viên mang tới
cho cô, cô lo lắng bị viêm họng nên đã nhận lấy cốc nước sau đó ngẩng đầu một
hơi uống c ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.