Giang Ảnh khịt mũi dựa vào vai Trác
Thành.
Cô bình tĩnh lại, nhẹ nhàng nói: “Cảm
ơn anh, Trác Thành.”
Trong phòng rất yên tĩnh, hai người
trước sau đều không nói chuyện, chỉ lặng lẽ ôm nhau.
Giọng nói của Giang Ảnh, giống như nhẹ
nhàng mở một trang giấy Tuyên, lộ ra lớp sơn sặc sỡ nằm dưới lớp giấy trắng.
Nói xong, cô ngắt quãng, nửa sau câu
nói lên đến miệng mà lại nuốt vào trong.
Cô có chút thẹn thùng, chỉ dám vòng tay
ra sau lưng, ôm anh, trong lòng thầm nói, yêu anh.
Thế nhưng đáng tiếc Trác Thành lại
không nghe thấy.
Ban nãy anh nói chuyện với cô liên hồi,
rồi ôm cô vào lòng một chút.
Khi thấy cô định mở miệng, vốn còn
tưởng cô định nói gì đó.
Thật ra anh không nghe rõ Giang Ảnh đã
nói gì, nhưng chắc chắn không phải là lời cảm ơn anh.
Anh khẽ tách người ra xa hơn một chút,
mặt đối mặt với cô, nhìn cô nói: “Sao lại nói xin lỗi xong lại nói cảm ơn, càng
nói càng không thể hiểu được, so với lần đầu gặp mặt thì lại càng lịch sự hơn.”
“Ai da... không phải mà...” Giang Ảnh
biết mình không phải đang khách sáo với anh, nhưng cũng không biết nói gì, chỉ
có thể nhăn mũi khổ não nhìn anh.
Hơi thở của cô phả vào mặt anh ấm áp,
chiếc mũi nhỏ hếch của cô hơi nhăn lại, mím môi, để lộ lúm đồng tiền nhỏ xinh,
dáng vẻ ủy khuất đó vô cùng đáng yêu.
Nhìn một hồi lâu, anh không biết nên
nói cái gì, chỉ có thể mơ hồ lẩm bẩm trong miệng: “Dù sao thì cũng không cho
nói…”
Anh chưa kịp nói xong thì đã bị một lực
kéo về phía trước, đôi môi nóng ấm, “chụt” một tiếng, sau đó mới buông tay ra.
“Em cứ nói đấy,” Giang Ảnh nắm lấy hai
bên vạt áo của anh, sau khi hôn anh, khuôn mặt cô đỏ bừng, hai mắt sáng ngời
long lanh, chớp mắt mấy cái, giọng điệu bướng bỉnh.
Trác Thành phản ứng lại, vừa định hôn
cô, thì đã bị cô kéo lại hôn chụt một cái nữa.
Lần này anh không nhịn được cười, anh
nhè nhàng đặt vòng tay ra sau đầu cô, đưa môi mình lại gần, dịu dàng hôn cô.
Khác với nụ hôn giận dữ, trừng phạt
trước đây, và cũng khác với nụ hôn ngắn ngủi vụng về của cô, nụ hôn này vô cùng
nhẹ nhàng và dài, với môi lưỡi đan xen, nóng bỏng và tinh tế.
Giang Ảnh bị anh quấn lấy hít thở không
thông, chỉ cảm thấy đầu càng ngày càng choáng váng, vừa hôn vừa vươn tay ôm lấy
lưng anh, đưa tay đặt lên lưng anh vuốt ve giống như tay của Trác Thành vuốt ve
gáy cô.
Bên ngoài mặc kệ cho gió đông rít gào,
bên trong căn phòng lại vô cùng ấm áp. Trác Thành đã cởi áo khoác khi về đến
nhà, lúc này anh đang mặc một chiếc áo len mỏng, khi chạm vào vô cùng mềm mại,
lớp bông len nhỏ áp dưới lòng bàn tay cô, dưới lớp len đó là những đường gân
của cơ, sự nhấp nhô lên xuống của nhịp thở.
Trác Thành siết lấy cô chặt hơn, từ
trên môi cô hôn từ từ lướt lên mắt, rồi lại hôn nhẹ lên chiếc mũi nhỏ và hàng
mi cong vút của cô, tiếp đó lại ngẩng lên hôn trán cô, cuối cùng trở lại môi
cô, nhẹ nhàng mút lấy.
Nụ hôn đầy thâm tình của bọn họ, vừa có
một loại ăn ý nở ra, tình tứ không kể siết.
Khi Giang Ảnh cảm thấy cô sắp tan ra
trong vòng tay của anh, thì đôi môi của họ mới rời nhau ra.
Trác Thành thở hắt ra một tiếng, ôm cô
trong vòng tay mà dựa vào chiếc ghế sofa.
Đợi cho tới khi không khí trong căn
phòng nhỏ bớt nóng, hô hấp của bọn họ cũng dần dần bình tĩnh trở lại, Trác
Thành đột nhiên nh� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.