Một bữa cơm mà cả khách và chủ đều vui, khi đoàn người ra khỏi nhà hàng, sắc trời đã tối.

Cũng may Trác Thành đã chuẩn bị trước, buổi chiều khi từ Ngôn Sơn qua đây, anh để Thẩm Tuấn tự mình lái một chiếc xe, Trác Thành cùng Lương Cao Viễn ngồi xe mà người lái xe của Trác Thành lái.

Buổi chiều khi đến Lớp học Khải Tư, anh nói với lái xe địa chỉ tiểu khu của Giang Ảnh, để người lái xe đi tới rồi đậu xe ở bên đó trước, sau đó lái xe có thể tan làm trở về nhà.

Lúc này anh giơ tay lên, không để ý tới cái nhìn ý vị sâu xa của Thẩm Tuấn, nói mình còn có chút chuyện, để cho Lương Cao Viễn ngồi xe Thẩm Tuấn.

Tạm biệt Tư Nguyên đang chuẩn bị quay về Khải Tư lấy xe tan làm, rồi nắm tay Giang Ảnh rời đi.

Nhà hàng mà Tư Nguyên đặt cách Khải Tư không xa, so với khoảng cách từ nhà Giang Ảnh tới công ty còn gần hơn một chút.

Trác Thành hỏi Giang Ảnh, thấy cô không có ý kiến gì, hài lòng mãn ý nắm tay Giang Ảnh, thong dong cùng cô tản bộ về nhà.

Từ sau khi Giang Ảnh ra khỏi nhà hàng, vội vàng cùng Tư Nguyên nói vài câu, lại trước cái nhìn chăm chú của hai người khác của Ngôn Sơn, cùng Trác Thành rời đi.

Thấy Trác Thành thong dong như vậy, cô cũng chậm rãi thoát ra khỏi trạng thái ngượng ngùng khi nãy, cùng anh nắm tay đi về nhà.

“Trước đây đều là đón em ở cửa công ty các em, khó có cơ hội cùng em đi bộ về nhà thế này.” Trác Thành quay đầu, cảm thán với Giang Ảnh.

Đèn đường trên vỉa hè bên cạnh đã bật, mảng lớn ánh sáng màu vàng trút xuống bao phủ con đường, cả con đường dường như đều trở nên dịu dàng hơn.

Nghe thấy lời này của anh trên

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play