Sau khi Giang Ảnh rời
đi, Trác Thành lặng lẽ ngồi trước bàn trong chốc lát.
Trong bát cô vẫn còn cháo, bát cháo có thể giữ nhiệt, bây giờ vẫn còn
thấp thoáng bốc lên hơi nóng.
Thìa gác ở kệ gác đũa, ly trà đặt ở bên cạnh.
Không chút nào nhìn ra người ăn cháo ngồi đối diện đã rời đi, như là cô
chỉ đi toilet, một lát nữa sẽ trở về, một lần nữa ngồi xuống, giống như vô số lần
trước đó, mỉm cười híp mắt nhìn anh.
Trên đường trở về Trác Thành vẫn luôn nghĩ tới dáng vẻ vừa rồi của
Giang Ảnh, những lời cô nói, cùng với ngón tay cầm chén trà trắng bệch của cô.
Một đường đèn đường vụt qua, không có cô ngồi ở bên cạnh, anh nghiêng đầu
tựa vào cửa sổ bên cạnh, vị trí ghế phụ trống không.
Chắc chắn là đã có chuyện gì đó xảy ra, Trác Thành thất vọng thở dài,
miệng lẩm bẩm nói.
Anh có thể cảm nhận được cô rất có hảo cảm với mình, có lẽ thậm chí còn
là thích.
Hôm nay bộc lộ tâm tình với cô, anh cũng tưởng tượng ra thái độ sau khi
cô nghe xong.
Có thể cô sẽ cảm thấy tiến triển quá nhanh, muốn tìm hiểu thêm một thời
gian.
Có thể cũng sẽ cảm thấy bất ngờ và không biết phải làm sao, muốn cân nhắc
thêm nữa.
Nhưng chỉ một điều anh không ngờ tới là cô đã từ chối thẳng thừng, thậm
chí hôm nay cô cũng có lời muốn nói cho anh, điều cô muốn nói lại là sau này đừng
liên lạc nữa.
-
Con người dù không được như ý, nhưng cũng cần phải làm việc.
Thứ hai vừa đến công ty, anh lại là người đứng đầu của Tư bản Ngôn Sơn,
lại trở thành Trác Thành làm mưa làm gió trong thị trường tư bản.
Chỉ là sắc mặt anh lạnh lùng hơn, lời nói cũng càng ít, khi họp hành thời
gian trầm mặc càng dài hơn.
Cuộc họp buổi chiều báo cáo dự án buồn tẻ rườm rà, toàn bộ nhân viên
trong bộ phận đầu tư trình diện, dự án quá nhiều, sắc mặt anh lại không đoán được,
làm cho người tham gia cuộc hợp báo cáo tình hình tiến triển của các dự án hoảng
sợ run rẩy trong lòng.
Không biết là dự án trong tay mình quá khó nhìn, hay là tình hình thị
trường có biến động. Nếu không sao sau khi báo cáo một lúc lâu sắc mặt ông chủ
không hề vui vẻ, ngay cả gật đầu cũng cực ít.
Cố tình cuộc họp ngày hôm nay lại là một trong những cuộc họp dài nhất,
mọi người cũng chỉ có thể kiên trì như đứng trên đống lửa, ngồi đống than tiếp
tục tiến hành.
Khó khăn lắm mới chịu đựng được tới khi hết giờ làm việc tan họp, mọi
người đều lần lượt bước đi lộn xộn rời phòng họp, kèm theo những tiếng thì thầm
to nhỏ: “Dự án này của tôi chắc sẽ bị đóng băng mất.”
“Của tôi mới bị, tôi cảm thấy sau khi báo cáo xong triển vọng thị trường,
ánh mắt sếp nhìn tôi như đang nhìn đứa ngốc.”
“Vậy thì cậu lo nhiều rồi, ngay trước khi mình mở miệng sếp cũng đã
nhìn tôi như thế.”
“Mau dẫn tôi thoát khỏi thế giới tàn khốc này.”
“Cũng may Lương đại ca của chúng ta vẫn ổn, lúc anh ấy nói sếp vẫn gật
đầu một cái.”
“Hu hu hu, cả đời này của tôi có phải sẽ không trở thành được Lương đại
ca, càng miễn bàn tới bàn tay chạm đá thành vàng của sếp.”
“Tự tin một chút, tỉnh lược ba chữ “có phải sẽ” đi.”
“...”
Người trong phòng dần tan, Trác Thành ý bảo Lương Cao Viễn bộ phận đầu
tư đi tới văn phòng của anh. ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.