“Anh hai, em đã nói chuyện nửa ngày rồi
anh cũng nói gì đi chứ.”
“Cô Tân, bộ phận đầu tư của Ngôn Sơn
không có phòng ban ăn uống, trước mắt không có năng lực để cho em gia nhập.”
Cô gái bị Trác Thành gọi là cô Tân nghe
vậy chợt nhíu mày lại, chớp chớp đôi mắt to tròn bị hai hàng lông mày đang nhíu
chặt đè ép,
“Không ngờ cả một đống lời lẽ của em
đều uổng phí, còn lừa gạt em sao, Ngôn Sơn có cái gì mà không thể gia nhập, anh
là đang không coi trọng em.”
Nói xong tiu nghỉu ủ rũ gác ót lên gối
trên ghế vị trí lái, nhìn có vẻ thật buồn cười.
Trác Thành cứng rắn không nhìn, vươn
tay gõ nhẹ vô lăng, “Lái xe đàng hoàng.”
Sáng nay lúc Tân Điềm tới tìm anh, anh
chợt có một dự cảm không rõ ràng.
Tân Điềm là cháu gái của nhà bà cô Trác
Thành, cũng xem như em gái họ của anh.
Ông bà nội của anh chỉ sinh ra một mình
cha anh, đến lứa Trác Thành chỉ có hai người con trai là anh và anh trai anh.
Tuy rằng nhà họ Tân nhà bà cô sinh được
mấy người cô họ chú họ, nhưng các gia đình của thế hệ sau, tổng cộng cũng chỉ
có Tân Điềm là con gái.
Như vậy cũng có thể đoán được Tân Điềm
sống trong chiều chuộng như thế nào mà lớn lên, không chỉ có ở nhà họ Tân, ông
cụ Trác cũng thường thường gọi cô bé tới nhà chơi, hận không thể cưng chiều cô
ấy lên tận trời.
Cô ấy cũng không ầm ĩ, tính cách hoạt
bát đáng yêu, được cưng chiều cũng không hư hỏng, những năm qua cũng không
khiến người nhà lo lắng.
Nhưng mà lần này du học trở về, lại
khiến cho người trong nhà đau đầu một phen.
Tân Điềm nhất quyết trở thành thợ làm
bánh kem, muốn mở một cửa hàng bánh ngọt, mặc trang phục thợ làm bánh đầu đội
mũ nồi chui trong nhà bếp một ngày, công ty c ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.