Sau khi ăn uống
xong bước ra khỏi ngõ thì trời đã tối rồi. Khi quay về, đường
vẫn tắc nghẽn như vậy, đèn hai bên đường sáng lên, đèn xe trên đường nối thành
một dòng sông lấp lánh ánh đèn. Sau khi ăn no lại nhìn ánh đèn vào ban đêm, khó
tránh khỏi sẽ cảm thấy hơi mệt mỏi. Giang Ảnh dựa vào
lưng ghế, hơi quay đầu sang một bên, mê man nhìn thành phố vào ban đêm qua cửa sổ
xe. Lâu lắm rồi cô
không thấy một đêm yên tĩnh như vậy ở một thành phố sầm uất như này. Lần cuối cùng nhìn
thấy hình ảnh này cũng là khi cô vừa tốt nghiệp đại học cách đây vài năm, cùng
bạn bè ăn một bữa cơm chia tay ở nơi đây. Ăn cơm xong rồi đi ra ngoài nhìn ban
đêm của thành phố B trên đường, cũng giống như hôm nay vậy, ánh đèn lấp lánh
bao bọc con phố nhộn nhịp tưng bừng. Lúc đó, cô đã định
ngày tới thôn Tiên Quả dạy học, vô cùng hứng thú chuẩn bị đi làm. Lúc nhìn ngắm diện
mạo thành phố B không tránh khỏi có chút bất cẩn, thỉnh thoảng lại có vài tiếng
thở dài, cũng bởi vì những cuộc tụ tập, chia ly với bạn bè ở thành phố này. Những đêm trong vài
năm sau đó đều diễn ra ở thôn Tiên Quả, trái ngược với những đêm ở thành phố B.
Những đêm ở thôn Tiên Quả là một màu đen tuyền và sâu thẳm. Ngoại trừ những
ngôi sao rải rác trên bầu trời đen kịt, thì chỉ có ánh sáng của đom đóm bay
trong ngôi thôn yên tĩnh. Hơn nữa, lúc đó
Giang Ảnh cũng không bỏ lỡ những buổi đêm ở thành phố B. Đối với cô, điều khiến
cô ấn tượng hơn cả là sau khi hoàn thành công việc gia sư vào một đêm mùa đông ở
thành phố B, cô đã mua một củ khoai lang nóng hổi ở lò nướng ven đường, rồi lao
vào hối hả và tất bật với công việc tiếp theo. Vào thời điểm đó,
tiếng ồn ào và tiếng cười đã quá xa vời với cô, và cuộc sống của bản thân đã đủ
để cô bận đến sứt đầu mẻ trán. “Em không sao chứ?”
Giọng nói của Trác Thành gọi cô lại từ trong ký ức, “Hay là mở cửa sổ cho
thoáng khí nhé.” “Không sao, chỉ là
tôi ăn xong có chút buồn ngủ.” Giang Ảnh hoàn hồn lại, quay người gật đầu với
Trác Thành. Trác Thành hạ cửa
kính xe bên cạnh Giang Ảnh xuống, một cơn gió nhẹ thổi vào, làm xõa tóc trên má
Giang Ảnh. Làn gió mát lướt qua mặt, Giang Ảnh hài lòng hít sâu vài cái, cảm thấy
buổi tối ở thành phố B thoải mái hơn nhiều so với những gì mà cô nhớ. Có thể là cảm thấy
Giang Ảnh có chút mệt mỏi, cả đoạn đường sau đó Trác Thành cũng không nói gì nữa,
chỉ khi sắp đến con phố gần nhà Giang Ảnh, anh mới hỏi Giang Ảnh v� ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).