Anh nhớ đêm hôm đó
chính anh là người cầu cứu cô, anh nhìn thấy bàn tay của cô trước tiên.
Cô giơ tay ra về
phía anh, ánh đèn pin soi sáng trong đêm đen như mực. Bàn tay cô như phát sáng,
mang theo một vầng hào quang xòe ra trước mặt anh. Lúc kéo anh từ dưới sườn núi
lên, ngoại trừ anh dùng một chút sức lực để đạp sườn núi đi lên thì toàn bộ sức
lực đều là từ tay cô, và cô vẫn đang cố hết sức để kéo anh lên.
Mãi cho đến khi
bóng người xếp hàng ở cửa kiểm tra an ninh di chuyển qua lại hoàn toàn che khuất
cô, thì anh mới thu lại ánh mắt của mình.
Quay người lại nhìn
thấy Tạ Tử Minh đang đứng bên cạnh nhìn mình, anh mới nhận ra bản thân đã đứng ở
đây được một lúc rồi. Hiếm khi trong lòng cảm thấy bứt rứt, muốn mở miệng ra
nói điều gì đó nhưng lại không thể nói ra được gì. Cũng may Tạ Tử Minh không
nói thêm gì, chỉ nhìn anh đầy ẩn ý. Anh lại hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt của
bạn thân mình, bước ra bên ngoài như không có chuyện gì xảy ra.
Trên đường trở về
thị trấn, cả đoạn đường Trác Thành không nói tiếng nào. Anh không khống chế được
suy nghĩ của bản thân, lúc thì nhớ lại bóng dáng ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).