- Chủ nhiệm Vương, tôi là Giang Khương, đã xảy ra chút vấn đề.   

- Vâng, hẳn là người của cục An ninh quốc gia.   

- Vâng, cảm ơn.   

Một đám người cầm súng nhắm vào Giang Khương, thấy Giang Khương vẫn bình tĩnh ngồi trong xe gọi điện thoại, sắc mặt mọi người có chút khó coi. Thật sự là xem thường người ta quá mà, một chút cũng không để ai vào mắt.   

Nhưng không ai dám có bất cứ động tác nào, cho dù là Giang Khương đang mang còng tay.   

Mang theo chút phẫn nộ lẫn không cam lòng, mọi người đều quay sang nhìn Hà Quyên, không biết vị Tổ trưởng tính tình táo bạo này sẽ làm như thế nào.   

Nhưng vị tổ trưởng đó dường như thu liễm tính tình nóng bạo của mình trước chàng thanh niên kia không ít. Lúc này chỉ tức giận đứng nhìn, ngay cả lên tiếng khiển trách cũng không.   

Giang Khương gọi điện thoại xong, liền cất điện thoại vào túi, sau đó nhìn còng tay của mình, bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng cũng không thèm nhìn những người đang chĩa súng vào mình, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.   

Hắn thật sự không có kiên nhẫn ngồi chờ bọn họ báo lên từng cấp trên một. Cho nên quyết định gọi thẳng đến thư ký của Dương lão. Nếu không, không biết hắn phải chờ đến lúc nào mới quay về chăm sóc Tiểu Bảo.   

Nhìn Giang Khương nói chuyện điện thoại xong, cũng không có động tác gì nữa, hơn nữa Hà Quyên cũng mơ hồ nghe được Giang Khương đã nói chuyện với ai, cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.   

Hà Quyên thật không phát giác ra ở sâu trong đáy lòng của cô là một cảm giác sợ hãi Giang Khương. Nếu không, với tính tình của cô, làm sao dung túng cho người ta làm càn như vậy.   

Thấy tổ trưởng hạ súng, những người còn lại liếc mắt nhìn nhau, sau đó cũng hạ súng xuống, tiếp tục làm công việc của mình.   

Sắc mặt Hà Quyên ửng đỏ. Vừa rồi chỉ vì chút vấn đề nhỏ mà hành động lớn, dọa sợ hai người bên trong xe. Nhưng để phòng ngừa vạn nhất, Hà Quyên vẫn yêu cầu hai nhân viên xuống xe.   

Đối với hành động như vậy, Giang Khương cũng không thèm để ý, chỉ nhắm mắt dưỡng thần.   

Yukiko ngồi trên một chiếc xe khác, lẳng lặng nhìn Giang Khương ở bên kia, ánh mắt hiện lên sự hiếu kỳ.   

Đối với tình huống của Giang Khương bây giờ, cô càng lúc càng nghi hoặc. Cô hoàn toàn không biết được đối phương có thân phận gì ở Hoa Hạ, tại sao lại không sợ hãi như thế?   

Thời gian cũng không trôi qua bao lâu, sau đó đã có bốn năm chiếc xe lóe đèn gào thét mà đến.   

Nhìn một người trung niên bước xuống xe, sắc mặt Hà Quyên lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó bước nhanh đến:   

- Trưởng phòng.   

- Uh.   

Người đàn ông trung niên có vài phần tương tự với Hà Quyên gật đầu một cái, sau đó nhìn cảnh tượng máu tanh đầy đất, hai hàng lông mày cũng cau lại.   

- Thế nào? Tình huống đã rõ ràng chưa?   

Người đàn ông trung niên nhìn Hà Quyên, trầm giọng hỏi.   

- Vẫn còn chưa rõ. Chúng tôi vẫn chưa tra ra được bất cứ thứ gì có thể chứng minh được thân phận của bọn họ. Vũ khí mà họ dùng cũng rất tiên tiến. Nhìn tình huống, dường như là tinh anh.   

Hà Quyên nhìn người đàn ông trung niên, dường như không có cảm giác ngăn cách chức vụ, chỉ tùy ý đáp lại.   

Mặc dù đã sớm nhận được tin tức, nhưng nghe điều này, sắc mặt người đàn ông trung niên hơi trầm xuống, cặp lông mày cau lại với nhau.   

Quay sang nhìn cảnh tượng máu tanh bên kia, rồi nhìn xung quanh, sau đó liền nhìn thấy Giang Khương đang nhắm mắt dưỡng thần trong xe, ánh mắt hiện lên tia ngưng trọng, nhìn Hà Quyên nói:   

- Hắn có nói gì không?   

- Không.   

Nói đến điều này, sắc mặt của Hà Quyên trở nên tối tăm. Nếu có thể từ miệng tên kia cạy ra được điều gì thì tốt quá rồi.   

Đối với điều này, người đàn ông trung niên dường như cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Mặc dù ông không biết thân phận cụ thể của Giang Khương, nhưng ông biết bối cảnh đằng sau hắn rất lớn. Nếu không, với độ tuổi đó làm sao mà làm lãnh đạo tiểu tổ được. Thậm chí ngay cả Phó thủ tướng Tề cũng bài danh sau hắn.   

Cho nên, bây giờ ông cũng không có ý định muốn từ miệng Giang Khương khai thác được chuyện gì, chỉ nhìn Yukiko trên chiếc xe bên cạnh rồi hỏi:   

- Những người kia đều do một mình hắn giết?   

- Vâng, đều do một mình anh ta làm.   

Ánh mắt Hà Quyên hiện lên sự sợ hãi, trầm giọng nói:   

- Hơn nữa, căn cứ theo phân tích của tụi con, tất cả đều là một kích trí mạng. Thậm chí còn bị giết trong một thời gian rất ngắn.   

Hizz. Nghe đến đó, người đàn ông trung niên không khỏi hít một hơi thật sâu. Mặc dù ông có chút không tin được, nhưng đối với năng lực của Hà Quyên và sự tín nhiệm đối với cô, nếu Hà Quyên đã nói như vậy, hẳn là không sai.   

Đưa mắt nhìn Giang Khương trong xe một lần nữa, vẻ ngưng trọng trong mắt càng nồng đậm, sau đó nhìn Hà Quyên, nói:   

- Con không làm gì với hắn sao?   

- Không.   

Nghe người đàn ông trung niên hỏi, ánh mắt Hà Quyên hiện lên sự khác thường, vội vàng lắc đầu.   

Nhưng người đàn ông trung niên lại phát hiện, trừng mắt nhìn Hà Quyên, nói:   

- Thành thật khai báo.   

Nghe được lời này, Hà Quyên khẽ hừ một tiếng:   

- Nào có. Con còn thiếu chút nữa bị anh ta khi dễ nữa là.   

- Sao?   

Người đàn ông trung niên có chút khẩn trương, đánh giá Hà Quyên một phen, xác nhận Hà Quyên không có vấn đề gì mới hừ lạnh một tiếng:   

- Đừng tưởng rằng ba không biết tính tình của con. Nhưng lai lịch của Giang Khương, ai cũng không nói chính xác được. Hơn nữa, những người này không biết rõ thân phận, nếu hắn đã chịu ở lại, nói rõ hắn không sợ. Con phải nhớ kỹ bài học này, đừng xằng bậy nữa, hiểu chưa?   

- Con biết rồi, ba cũng đừng nói nữa.  

Bị mắng, gương mặt Hà Quyên có chút đỏ lên nhìn xung quanh, thấy đám nhân viên thức thời tránh xa, lúc này mới gắt giọng nói.   

Nhìn con gái khó có lúc lộ ra vẻ thẹn thùng, Trưởng phòng Hà khẽ hừ một tiếng rồi bước về phía Giang Khương.   

Thấy Trưởng phòng Hà bước đến, hai thành viên đang canh bên cạnh xe vội vàng chào một cái.   

- Các người sang một bên nghỉ ngơi đi, tôi muốn nói chuyện với cậu ta.   

Trưởng phòng Hà chần chừ một chút rồi nói.   

- Vâng.   

Hai nhân viên do dự, nhưng thấy Trưởng phòng Hà trừng mắt, hai người mới ngượng ngùng bước sang một bên, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào tình huống trong xe, chuẩn bị một khi có phát hiện dị thường thì nhanh chóng đến cứu viện.   

Trưởng phòng Hà mở cửa xe, sau đó ngồi lên xe, nhìn Giang Khương bên cạnh.   

Nhưng sau khi ông liếc mắt một cái, trong lòng không khỏi sửng sốt. Bởi vì tên tiểu tử này một chút động tĩnh cũng không có, cứ ngồi nhắm mắt dưỡng thần, giống như không để ý đến người bên cạnh.   

Nhìn thấy biểu hiện của Giang Khương, Trưởng phòng Hồ không khỏi cau mày. Trong hệ thống quốc an, ông cũng được xem là người có chức vị cao. Ngoại trừ những nhân vật thượng cấp, không ai dám khinh thường ông như vậy.   

Nhưng trước mặt lại là một tiểu tử miệng còn hôi sữa, lại không thèm để ý đến ông.   

Khụ. Trưởng phòng Hà dùng sức hắng giọng hai tiếng, dụng tâm nhắc nhở Giang Khương đừng giả bộ nữa.   

Nhưng Giang Khương một chút cũng không để ý đến, vẫn nhắm mắt.   

Sắc mặt Trưởng phòng Hà sầm xuống. Tên tiểu tử này tự cao quá rồi, hoàn toàn không để ông vào mắt.   

- Khụ, khụ, Tổ trưởng Giang, tổ trưởng Giang.   

Mạnh mẽ ức trụ cảm giác căm tức trong lòng, lại hắng giọng hai cái, sau đó lên tiếng gọi Giang Khương.   

Quả nhiên, chiêu này có công hiệu. Giang Khương thở dài, sau đó mở mắt.   

- Tổ trưởng Giang xem ra rất vất vả, cho nên mới ngủ say đến như vậy.   

Trưởng phòng Hà nói rất nghiêm túc nhưng Giang Khương lại nghe ra được sự châm chọc trong lời nói của đối phương.   

- Đúng là có chút vất vả.   

Giang Khương nghiêm chỉnh gật đầu.   

Nghe Giang Khương nói như thế, khóe mắt Trưởng phòng Hà không nhịn được mà giật giật, nhưng vẫn cố nhịn:   

- Tổ trưởng Giang, tôi là Trưởng phòng của phòng hành động Bộ An ninh quốc gia Hà Miểu.   

- Ồ, là Trưởng phòng Hà, không biết có gì chỉ giáo?   

Giang Khương vẫn không lạnh không nhạt mà ứng phó. Hắn cũng dự định chào hỏi vị Trưởng phòng này. Cứ kéo dài thời gian chờ một mệnh lệnh từ cấp trên đưa xuống.   

Thấy Giang Khương có ý định ứng phó mình mà không nể mặt mình, cục tức trong bụng Trưởng phòng Hà rốt cuộc trào lên, trầm giọng nói:   

- Tổ trưởng Giang, tôi dùng danh nghĩa của Bộ An ninh quốc gia mà nói chuyện với cậu. Căn cứ vào tình huống biểu hiện bên ngoài, tôi hoài nghi cậu có dính dáng đến chuyện nguy hại đến an toàn quốc gia. Mời cậu phối hợp điều tra với tôi.   

- Tôi đương nhiên là phối hợp điều tra rồi.   

Giang Khương thở dài, nói:   

- Nhưng Trưởng phòng Hà, có một số việc Bộ An ninh Quốc gia các người không quản được.   

- Chúng tôi không quản được?   

Trưởng phòng Hà cau mày, lạnh giọng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play