Nghe tiếng thở dài của Giang Khương, đám người Hà Quyên mới tập trung chú ý đến.   

- Anh cười cái gì?   

Nhìn Giang Khương thở dài, Hà Quyên cau mày. Cô mới vừa đụng độ với Yukiko, cơn tức còn chưa xả ra được, bây giờ thấy Giang Khương như vậy, tất nhiên là trừng mắt với hắn rồi.   

Khí thế của cô vừa đủ mạnh, hoàn toàn quên mất vừa rồi thiếu chút nữa đã bị ánh mắt của Giang Khương giết chết, vì thế mới chuyển hướng sang người Yukiko.   

- Tại sao lại không được cười?   

Giang Khương giơ còng tay lên, sau đó nhướng mày, nhìn Hà Quyên đang tức giận, nói:   

- Cô nên liên lạc với thượng cấp của cô đi. Thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi còn phải về chăm con của mình.   

- Anh...anh giết nhiều người như vậy, anh còn muốn trở về?   

Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Giang Khương, cơn tức trong lòng Hà Quyên lại dâng lên. Người này thật sự không để cô vào mắt? Giết người không phải là chuyện đơn giản. Cho dù đằng sau tiểu tử đó có bối cảnh lớn như thế nào đi chăng nữa thì cũng chạy không thoát, lại còn ngạo mạn đến như vậy?   

Nghĩ đến đây, cơn tức trong bụng Hà Quyên dâng lên, hung hăng đá một cước vào bụng Giang Khương.   

Giang Khương cau mày, không nghĩ đến cô gái này tính tình lại nóng nảy như vậy, cũng không né tránh, một chân nhấc lên. Hà Quyên vốn trong cơn tức giận không hề phòng bị, bị một cước của Giang Khương đá ngả ngửa ra sau.   

Cũng may có người đằng sau nhìn thấy tình thế không ổn, vội vàng đưa tay đến đỡ. Những người còn lại thì luống cuống rút súng, nhắm ngay Giang Khương, khẩn trương quát to:   

- Không được nhúc nhích.   

Nhìn vẻ mặt khẩn trương của mọi người, Giang Khương nhún vai nói:   

- Thôi quên đi. Các người nhanh lên một chút. Muốn thu dọn hiện trường thì thu dọn, muốn xin chỉ thị cấp trên thì xin. Tôi không có tâm trạng chơi với các người đâu.   

Thấy Giang Khương không kiên nhẫn, nhưng cũng không còn động tác nào khác, lúc này mọi người mới thả lỏng tinh thần.   

Hà Quyên vừa ăn thiệt, lập tức nhớ đến người này vừa mới giết người tàn nhẫn, cũng không dám nói nữa, thấp giọng ra lệnh cho hai nhân viên giám sát Giang Khương, sau đó bước qua một bên gọi điện thoại báo cáo cấp trên.   

Thấy những người bị mình giết đang bị lục soát từ trên xuống dưới, ngay cả vũ khí cũng bỏ bao mang về, Giang Khương chỉ lặng yên đứng nhìn không lên tiếng.   

Quân cờ, tất cả mọi người chỉ là quân cờ và tôi cũng vậy.   

Hơn nữa, chúng ta chỉ là một con chốt đáng thương. Tôi đã từng là con chốt đáng thương đó, nhưng bây giờ, tôi sẽ thành công qua sông, không còn là con chốt mặc cho người ta chi phối nữa.   

Muốn thoát ra khỏi bàn cờ, mặc dù có chút khó khăn, nhưng bây giờ tôi đã nhìn thấy một hy vọng.   

Xin hãy nghỉ ngơi đi. Mặc dù các người chết trong tay của tôi, nhưng có người sẽ vì cái chết của các người mà trả một cái giá thật lớn.   

Đương nhiên, người đó không phải là tôi.   

Giang Khương cũng không muốn ở chỗ này lâu. Hắn không sợ lạnh, nhưng hắn không muốn ở. Hắn không muốn nhìn thấy hình ảnh người ngã chết trong vũng máu.  

Bởi vì hình ảnh đó gợi cho hắn những đau thương năm xưa.   

Bây giờ hắn đã biết những người này và đám người đội trưởng là đến cùng một chỗ. Mặc dù hắn ra tay giết những người này, nhưng bọn họ lại khiến cho hắn nhớ đến thời gian chiến đấu cùng đám người đội trưởng.   

Nhưng Giang Khương cũng không rời đi. Bởi vì hắn biết chuyện này có liên quan đến thân phận của hắn, nhất định sẽ khiến cho cao tầng chú ý. Cuối cùng cũng sẽ bình yên vô sự, nhưng chính vì vậy mà hắn không thể rời đi.   

Chuyện nghiêm trọng như vậy, ít nhất trong tình huống trước mắt, Giang Khương phải phối hợp điều tra. Nếu bây giờ rời đi, còn có Yukiko, ngược lại sẽ khiến cho mọi việc phiền toái. Vì thế Giang Khương tình nguyện phối hợp với đối phương. Dù sao chỉ cần chuyện này lên đến cấp trên, nhiều nhất thì hắn cũng chỉ cần phối hợp điều tra với đối phương là được.   

- Vào đi.   

Hà Quyên cho người đưa Giang Khương và Yukiko vào xe ngồi, sau đó có người bên ngoài canh gác, còn cô thì dẫn người bảo vệ hiện trường, đồng thời tiến hành phân tích sơ bộ.   

- Tình huống thế nào rồi?   

Hà Quyên che miệng, bước đến bên cạnh mấy cái xác, trầm giọng hỏi.   

- Tổ trưởng, đều là một kích trí mạng. Trên người bọn họ cũng không có vết thương nào khác.   

Một thành viên sắc mặt ngưng trọng ngẩng đầu nhìn Hà Quyên, sau đó lại nhìn Giang Khương đứng cách đó không xa, ánh mắt hiện lên sự sợ hãi.   

- Cái gì?   

Hà Quyên ngẩn người. Cô mơ hồ nhìn thấy được sự sợ hãi trong mắt các thành viên của mình, không thể tin được, nói:   

- Điều này sao có thể?   

- Năm người, có năm người.   

Người nhân viên kia lắc đầu, sau đó nói:   

- Quả thật là một kích trí mạng. Chúng tôi đã kiểm tra qua, có bốn người bị cắt đứt động mạch cổ, một người còn lại là bị ngoại lực đánh trúng ngực, gãy ba cái xương sườn, trong đó có một cây cắm vào tim, là nguyên nhân gây ra cái chết.   

Nói đến đây, gương mặt người nhân viên lại hiện lên sự sợ hãi:   

- Theo hiện trạng của vết thương, người này hẳn là bị một quyền đánh chết.   

- Một quyền?   

Hai mắt Hà Quyên mở to, ngạc nhiên nói:   

- Điều này sao có thể? Bốn người đều bị cắt đứt động mạch cổ, chẳng lẽ bọn họ đều là người chết sao?   

Hai nhân viên liếc mắt nhìn nhau, một người cười khổ nhìn Hà Quyên nói:   

- Tổ trưởng, đây cũng không phải là điều quan trọng nhất.   

- Sao?   

Nhìn vẻ mặt của nhân viên, Hà Quyên hít một hơi thật sâu, sau đó hỏi.   

- Là cái gì?   

- Lai lịch của những người này.   

Nhân viên nuốt nước bọt, sau đó nói:   

- Trên người bọn họ không có bất kỳ dấu hiệu nào, cũng không có giấy tờ chứng minh thân phận của bọn họ. Căn cứ theo kết quả kiểm tra và phán đoán của chúng tôi, những người này hẳn là cao thủ.   

- Cao thủ?   

Hà Quyên nhướng mày, sắc mặt cứng ngắc, hỏi:   

- Cao bao nhiêu?   

Hai nhân viên nhìn nhau lần nữa, sau đó nói:   

- Ít nhất là cao hơn chúng tôi.   

- Cao hơn rất nhiều.   

- Cao hơn rất nhiều.   

Nghe được lời này, Hà Quyên quay đầu đi, sau đó nhìn Giang Khương đang nhắm mắt dưỡng thần trong xe, đột nhiên cảm giác trống ngực bắt đầu tăng lên. Mặc dù đã sớm xác nhận người này ra tay tàn nhẫn, nhưng không nghĩ đến thực lực lại kinh khủng như vậy. Vậy mà vừa rồi cô còn giơ chân lên đá người ta.   

Bây giờ ngẫm lại, Hà Quyên cảm thấy sợ trong lòng.   

Nhưng hai thành viên trong tổ của cô lại không có ý định buông tha cho tâm hồn bắt đầu yếu ớt của cô.   

- Hơn nữa, nhìn vị trí tử vong của những người này, hẳn là năm người bao vây một người, sau đó người kia trong thời gian cực nhanh giết chết đối phương.   

Người nhân viên kia lên tiếng nói tiếp.   

Thành viên còn lại nhìn Giang Khương trong xe, muốn nói rồi lại thôi.   

- Còn cái gì nữa, nói mau đi.   

Hà Quyên chỉ cảm thấy tim mình có chút không chịu đựng được việc đập nhanh như vậy, cố gắng ức chế sự sợ hãi trong lòng, tức giận quát.   

Bị Hà Quyên rống to, người nhân viên không khỏi co rúm cổ, vội vàng trả lời:   

- Tôi cảm giác chúng ta nên cách anh ta xa ra một chút. Nếu người này không có ý định gì khác, còn không thì hai anh em chúng tôi không giám sát được.   

Nghe xong lời này, Hà Quyên im lặng.   

Cô quay sang nhìn Giang Khương đang an tĩnh trong xe, ánh mắt hiện lên thần sắc khó hiểu, sau đó lắc đầu nói:   

- Thôi đi, các người cứ yên tâm làm việc. Nếu anh ta muốn chạy hoặc muốn làm điều gì đó thì đã sớm làm rồi, không cần chờ đến bây giờ.   

- Vâng.   

Nghe Tổ trưởng nói, hai thành viên trong tổ liếc mắt nhìn nhau, đồng thời gật đầu rồi tiếp tục công việc.   

Nhìn cảnh tượng máu tanh đằng trước, Hà Quyên cắn môi, sau đó bước về phía chiếc xe của Giang Khương. Mặc dù Giang Khương sẽ không làm ra bất cứ hành động gì, nhưng là tổ trưởng, cô nhất định phải chịu trách nhiệm với nhân viên của mình.   

Cô đang định gọi thành viên đang ngồi trong xe đến, liền nhìn thấy Giang Khương đột nhiên cho tay đã bị còng sờ soạng vào túi áo.   

Nhìn động tác này, Hà Quyên liền biến sắc, vội vàng rút súng, hét lên với Giang Khương:  

- Dừng tay, anh làm cái gì vậy?   

Nghe tiếng Hà Quyên hét lên, hai thành viên bên trong xe cũng kinh động nhảy dựng lên, luống cuống móc súng chỉ vào Giang Khương.   

Các thành viên bên cạnh cũng khẩn trương chạy đến, cầm súng chỉ vào chiếc xe.   

Nhìn những người chung quanh đang khẩn trương, Giang Khương cười khổ, sau đó xòe bàn tay ra, lúc này mọi người mới nhìn thấy hắn móc ra một cái điện thoại di động.   

- Tôi chỉ muốn gọi điện thoại thôi mà.   

Giang Khương mỉm cười nhìn mọi người chung quanh, sau đó cúi đầu nhấn số.   

- Bỏ xuống, không cho gọi điện thoại.   

Hà Quyên khẩn trương nói lớn.   

Nhưng Giang Khương không thèm để ý, vẫn bấm số điện thoại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play